Hai tiếng sau chuông cửa vang lên, mở ra từ bên trong. 
"Đến rồi? Vào trong ngồi." Vẻ mặt Triển  Mộ mệt mỏi xuất hiện ở sau cửa, râu ria mới mọc chưa kịp cạo nổi bật lên sự cô đơn trên gương mặt tuấn tú. 
Ánh mắt nhìn đến tất thủng lỗ chỗ trên chân anh, Thương Lam âm thầm thở dài, ai biết được một trợ lý đặc biệt sống trong hoàn cảnh như thế này. 
"Không được, em sẽ về luôn." Cô lấy văn kiện từ trong túi ra giao đến trên tay anh. 
"... Khụ khụ..." Triển Mộ tiếp nhận văn kiện không nhịn được ho khan: "... Khụ khụ... Vậy được rồi, anh sẽ không tiễn em, trên đường nhớ đem biển số xe taxi nói cho anh biết... Khụ khụ..." 
"Anh, anh bị bệnh?" Dứt lời, cô nhanh chóng sờ lên trán của anh, quả nhiên rất nóng. 
"Đừng quan tâm, không có việc gì, một lúc là tốt thôi, anh đưa em ra ngoài." Triển Mộ lùi về phía sau mấy bước. 
"Ăn rồi?" Ánh mắt Thương Lam rất nghiêm túc, giọng nói hơi giống như là đang dạy dỗ con trai. 
Trong mắt Triển Mộ hiện lên vẻ kinh ngạc. 
"... Ăn một ít điểm tâm." 
Lừa người! 
Đang nói, Thương Lam đẩy anh đi vào trong phòng khách. 
Đúng là một đống bừa bãi trên đất... 
Không trách được anh không kiên trì giữ cô vào nhà... 
Có thể nói Triển Mộ làm việc mất hết tính người, lúc bận rộn anh có thể ba ngày ba đêm không ngủ, không ăn cơm, không tắm rửa. 
Ngay cả anh cũng không có thời gian xử lý hết huống chi một căn phòng, mà anh ta là một người không coi trọng việc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thuong-lam/1658820/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.