"Phải." Triển Mộ nhìn Thương Lam, dò xét cô cẩn thận.
Cô bé trước mắt tính tình trẻ con, bởi vì yêu thích yên tĩnh không thích hoạt động, làn da Thương Lam không giống Thương Hồng khỏe mạnh màu lúa mạch, cũng không phải loại lóa mắt, Triển Mộ hạ thấp thân thể đem cô đặt ở trên cửa xe, đơn độc nghiên cứu kỹ, hắn thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu dưới làn da của cô.
Thương Lam nhìn ánh mắt của Triển Mộ như muốn nhìn thấu vào xương cốt của cô, không dám thở gấp nhiều, có chút khẩn trương nhìn lại hắn, phản ứng của hắn làm cô trở tay không kịp, ở kiếp trước, rõ ràng hắn không phải như thế...
"Triển đại ca, nếu như không có chuyện gì để nói, em đi lên trước. "
Không nghe được lời nói của cô thường ngày, Triển Mộ như trước không nói một lời nhìn cô.
Rốt cuộc là không đúng chỗ nào?
"Triển đại ca?"
"Anh đưa em lên." Triển Mộ nheo mắt lại.
"Không cần, cũng không còn xa." Thương Lam cúi thấp xuống đầu, tránh thoát tầm mắt của hắn.
"Anh cũng có chuyện tìm Thương bá..." Triển Mộ trở lại trạng thái xa cách ngày thường, cảm giác phảng phất như cô vừa tỉnh ngủ sinh ra ảo giác, hắn thoáng lui ra phía sau mấy bước, nói.
"Đi thôi. "
Dứt lời, lướt qua Thương Lam đi đến cửa chính của Thương gia.
Sau 12 giờ trưa, ánh mặt trời dần dần trở nên nhu hòa, ấm áp chiếu vào trong vườn hoa của Thương gia, khiến cho cả biệt thự nổi bật trong màu vàng óng ánh, Thương Lam không để ý đi theo phía sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thuong-lam/1658804/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.