Giống như đã từng gặp qua, căn phòng trông rất quen thuộc.
“Ta nghĩ, trong mộng ta đã từng tới phòng của nàng.” Mặc Thanh Dạ trêu đùa Thẩm Tích Họa.
“Làm sao có thể, phòng của thiếp chưa từng có nam tử nào tới, ngay cả phụ thân cũng không. Trong mộng cũng ...... Cũng không có khả năng.” Đúng là thế mà, quả thật phòng của nàng chưa từng có nam nhân nào bước vào, trong mộng cũng không có.
Hình như là, Thẩm Tích Họa đột nhiên nhớ tới, lúc xuyên không đến đây không lâu, từng cứu một nam tử mặc đồ đen mang mặt nạ bị đao chém, chỉ tiếc lúc đó không tháo mặt nạ của hắn. Mà tên đó cũng không lễ phép, cứu hắn một mạng ngay cả câu cám ơn cũng không nói một tiếng đã bỏ đi, cũng không để lại thứ gì đáng giá để báo đáp ân nhân cứu mạng là nàng.
Nhưng chuyện chỉ có nàng cùng Đông Mạt biết, không thể nào có người thứ ba biết, ngay cả phu quân vương gia cũng không được biết.
Chuyện quái quỷ này mà nói ra không biết có thể rước lấy họa sát thân hay không nữa. Đồ đen, mặt nạ, vết đao chém, lỡ như ân oán giang hồ hay tranh đấu hoàng thất thì phiền phức lớn, ở hiện đại nàng là người đứng đầu một bang, đạo lý này tất nhiên là biết được.
“Tích nhi của ta là hoa đào tiên tử hạ phàm.” Mặc Thanh Dạ cười xấu xa nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Tích Họa.
“Thiếp cũng rất thích hoa đào, mộng một ngày có thể cùng người một nhà cùng nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thu-nu-hien-the/3162972/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.