Mặc Thanh Dạ chỉ cần há mồm là có thể ăn được món cháo làm cho hắn thèm thuồng kia. Sau khi cho vào miệng cảm giác rất trơn mịn, lại không nóng miệng, mùi thơm của sườn nhập thẳng vào chóp mũi, so với món cháo vô vị của đầu bếp An vương phủ nấu hơn rất xa.
Hắn đột nhiên thật thích cái loại cảm giác này, cảm giác ấm áp.
Hắn hận đương kim hoàng hậu, nhưng lần này chỉ sợ hắn muốn cảm tạ bà, nếu không phải bà, hắn cũng sẽ không gặp được Thẩm Tích Họa ở trước mắt này. Hắn cũng muốn cảm tạ Thẩm lão gia yêu thích Thẩm Tích Thư, nếu không hắn cũng sẽ không âm kém dương sai cưới được Thẩm Tích Họa.
Trong lúc vô ý, đôi môi mỏng tái nhợt lộ ra một chút tươi cười, trên khuôn mặt tuấn tú tái nhợt mang theo một tia đỏ ửng. Nhìn người đối diện đang nghiêm túc thổi cháo.
Đôi mắt hoa đào cứ như thế mà nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Tích Họa, đôi mắt ấy cứ như dò xét muốn tìm ra từng biểu cảm trên mặt của người con gái đối diện.
Trong phòng phi thường yên tĩnh. Chỉ có tiếng hít thở của hai người bọn họ, Thẩm Tích Họa là người chưa trải qua chuyện tình cảm, nàng cảm giác hiện tại không khí có chút kỳ lạ, nhưng không biết vì sao lại có chút thích, trên mặt có chút hơi nóng lên.
“Thời điểm ở Thẩm phủ nàng đều là tự nấu ăn?” Thanh âm của Mặc Thanh Dạ mềm nhẹ lại có chút khàn khàn hỏi.
“Ừm, đầu bếp nấu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thu-nu-hien-the/3162944/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.