Quỳ Mão vào thế sẵn sàng nghênh cường địch, Kinh Trướng được siết chặt trong tay, chân nguyên luân chuyển khiến bộ đồ trên người xao động.
Hai mắt của người thanh niên nhìn chằm chằm về phía cửa vào sơn cốc. Cấp bậc phòng ngự của lăng mộ rất cao, mấy kẻ tôm tép không thể phá vỡ lá chắn để đi vào, chỉ tu sĩ Hóa Thần mới có thể làm như vậy.
Mặt Quỳ Mão đanh lại, kiếp trước, người phá sập vách núi là Chu Bích, lần này vẫn là ông ta sao?
“Đừng căng thẳng, bình tĩnh.” Một bàn tay khô gầy đặt lên bờ vai hắn.
Mới đầu Quỳ Mão còn chưa kịp nhận thấy điều bất thường, sau đó hắn mới ngộ ra, vị trí tay này có gì đó không đúng! Người thủ mộ đã già, lưng đã còng nên chiều cao cũng thấp đi, vị trí tay của lão lúc giơ lên sao mà cao thế này được.
Hắn ngạc nhiên lắm, quay lại thì thấy người mà trước đây hắn phải nhìn xuống nay bỗng nhiên lại đứng ngang với mình rồi.
Đá trên núi tiếp tục vỡ ra và rơi xuống, có thể lờ mờ thấy được khe nứt. Nhưng giờ người thanh niên chẳng nghĩ được gì, hắn đang quá hoảng hốt trước sự biến hóa của vị tiền bối.
Không phải lão bỗng nhiên cao lên mà là bởi lão không còng lưng nữa.
Làn da nhăn nheo bọc lấy khung xương đột nhiên trở nên săn chắc với tốc độ mà mắt thường cũng nhìn thấy được, cơ bắp quay về, đôi vai vốn gầy gò cũng thay thế bằng sự lực lưỡng, phần ngực lép xẹp nay lại căng đầy.
“Tiền bối?” Quỳ Mão bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thu-mo-nhan-nghich-tap/1603250/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.