Vốn người tu chân có thể lực rất tốt, nên thường thì họ không cần phải ngủ nghỉ sau khi trải qua một trận quấn quýt miệt mài.
Thế nhưng, có lẽ vì quá choáng ngợp nên sau khi mây mưa xong, Quỳ Mão tựa vào lòng Kỳ Thí Phi mà thiếp đi.
Ma tôn đại nhân nhẹ nhàng hôn lên trán người thanh niên, vuốt ve lông mày hắn thật dịu dàng.
Dù đã ngủ, Quỳ Mão vẫn chau mày như chất chứa biết bao tâm sự. Kỳ Thí Phi ủ rũ cắn môi hắn một cái, tự cảm thấy quyết định của mình có chút lỗ mãng.
Dù ảo não nhưng y không hề hối hận.
Khiến Quỳ Mão rời khỏi Lược Ảnh Vệ là điều phải làm. Cho đến giờ, ma tôn đại nhân vẫn cứ canh cánh chuyện người thanh niên muốn làm thủ mộ nhân.
Y nhẹ nhàng phất qua gương mặt của người thanh niên, sử dụng an hồn thuật để hắn được ngủ say hơn, ngon hơn.
Kỳ Thí Phi ôm Quỳ Mão đi vào phòng mình rồi quay lại phòng của người thanh niên, quẳng giường đi, thay một chiếc trường kỷ vào.
Đã đạt được mục đích chính khi xếp Quỳ Mão ở gần mình, giờ họ đương nhiên không cần chia phòng nữa. Từ nay về sau, nơi này không còn là phòng ngủ nữa, mà trở thành phòng luyện công.
Thực ra thì dẫu đã trở thành bạn đời, các tu sĩ cũng không sống chung một phòng. Trừ những lúc cần giao lưu đời sống tình cảm thì mỗi người sẽ ở riêng một phòng luyện công để tu luyện.
Nhưng y và Quỳ Mão không giống vậy. Dẫu gì cả hai vẫn đang trong mối quan hệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thu-mo-nhan-nghich-tap/1603241/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.