Đợi đến khi Quỳ Mão thay quần áo mới, ăn điểm tâm xong xuôi, Kỳ Thí Phi vội vàng nói, “Nếu ngươi đã có sức mà tu tập võ nghệ, thì chúng ta tiếp tục tu luyện thôi.” 
Quỳ Mão đang nhấm nháp vui vẻ chợt khựng lại, mém thì nghẹn chết. 
“Khụ khụ ——” Hắn lặng lẽ vỗ ngực, hít sâu một hơi rồi bình tĩnh đáp lại, “Vâng.” 
Người thanh niên chợt nhận ra hình như mình vừa tự chui đầu vào rọ. 
Vốn tập võ là để giải tỏa cái phản ứng sinh lý đáng xấu hổ kia, ấy mà giờ lại thành như tự vác đá đập chân. Giờ hắn có nói thuộc hạ đang mệt lắm, không thể tu luyện lần nữa, thì có vẻ cũng không đáng tin lắm. 
Quỳ Mão bi tráng theo chân Kỳ Thí Phi về Tử Hư Các. Lần này, hắn tự giác lên bảo tọa ngồi. 
“Mời tôn thượng.” Quỳ Mão rủ mắt, khẽ mím môi, thoáng cúi lưng chìa tay mời ma tôn đại nhân ngồi xuống. 
Kỳ Thí Phi có chút sửng sốt khi cậu chàng Lược Ảnh chủ động nhường vậy. Điều ấy khiến y vui sướng hơn nhiều. Y thong dong bước lại bên bảo tọa, hất vạt áo, ngồi đối diện với Quỳ Mão. 
Quỳ Mão đã phải chuẩn bị tâm lý cả ngày trời mới gom đủ dũng cảm cho hiện tại. 
Hắn nghĩ, tôn thượng đã vất vả vì mình, thì mình không thể phụ lòng ngài được, không thể bị động như trước. 
Hắn phải càng thành kính hơn nữa, không được ù ì, hậu đậu, khiến ma tôn giận đến mức tự phá vỡ hình tượng. 
Nếu muốn được nghĩ cho tôn thượng, lo toan cùng tôn thượng, thì trước 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thu-mo-nhan-nghich-tap/1603207/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.