Chương trước
Chương sau
Kỳ Thí Phi không đáp lại lời suy đoán của Quỳ Mão.
Gần trăm năm qua, trong lúc qua lại giữa hai đại lục, càng lúc, Kỳ Thí Phi càng cảm thấy những ngày tháng bình yên chẳng thể kéo dài đến vĩnh viễn. Giữa đạo tu và ma tu nhất định sẽ nổ ra chiến tranh.
Việc tu hành của chúng tu sĩ vốn đã là ngược với ý trời. Những kẻ phàm nhân lại dám hấp thu linh lực, tìm kiếm linh thạch, linh thực, khống chế và nô dịch linh thú, linh cầm. Chúng trở thành những người đứng trên đỉnh của đại thế giới La Viên, hưởng thụ bao điều ưu việt.
Một đại lục không có đủ sức chứa cho số lượng tu sĩ đông như thế.
Trận chiến của vạn năm trước, lấy cớ là mâu thuẫn pháp môn giữa đạo tu và ma tu, nhưng thực chất là bởi đôi bên muốn giành giật tài nguyên.
May là cuối cùng, Tây Tứ châu được phát hiện thì chiến tranh mới chấm dứt bằng việc đạo tu rời khỏi Đông Độ châu.
Mà hiện tại, trải qua hơn vạn năm nghĩ ngơi dưỡng sức, nhân khẩu của Tây Tứ châu đã đạt ngưỡng bão hòa, mâu thuẫn nảy sinh, nếu không tìm được giải pháp, chẳng mấy chốc mà lại có chiến tranh. Đạo tu hiển nhiên không muốn trong nội bộ sẽ có cảnh ‘người ta lại đánh người mình’, để rồi cuối cùng, chẳng ai là kẻ thắng.
Khi du lịch Tây Tứ châu, Kỳ Thí Phi đã nhìn thấu những lục đục ấy.
Y từng tự đặt mình vào vị trí của đạo tu, và rút ra kết luận: nếu là mình, biết ở phía bên kia thâm uyên có một vùng đất màu mỡ và dồi dào tài nguyên, vì cớ gì mà không cướp chứ?
Nguyên nhân vì sao thì đâu cần nghĩ nhiều, chỉ riêng ‘tài nguyên’ cũng đủ để lôi kéo người chiến cùng mình rồi.
Kỳ Thí Phi sớm biết rằng tài nguyên của chúng đạo tu đã cạn kiệt, nên mới nghĩ ra kế tha hóa Bạch Dương Phàm.
Cậu chàng Lược Ảnh chỉ náu mình trong lăng mộ để bảo vệ quan tài y, không giao thiệp với thế giới bên ngoài nên chỉ biết được kết cục rằng sẽ có chiến tranh giữa đạo tu và ma tu, nhưng quá trình thế nào thì lại không rõ.
Dù sao thì cũng phải vài năm nữa chuyện đó mới xảy ra, Kỳ Thí Phi tạm thời không lo đến nó.
Giờ y chỉ muốn quan tâm tới việc của người đang đứng trước mặt đây.
“Quỳ Mão, ngươi có muốn trở thành một tu sĩ thực sự không?” Kỳ Thí Phi nhẹ nhàng hỏi.
Quỳ Mão ngẩn người, hắn định nói rằng mình đã là tu sĩ rồi mà. Nhưng ngẫm lại, giờ hắn không có ma chủng, sau này có lẽ cũng không có, thế thì sao có thể được tính như người tu chân chứ.
Nhưng giờ, hắn chỉ hoang mang không rõ tôn thượng hỏi vậy là có ý gì.
“Ngươi chỉ cần nói cho ta biết là có muốn hay không?” Kỳ Thí Phi không để tâm tới vẻ hoang mang của người thanh niên, chỉ hỏi thế.
Quỳ Mão siết chặt tay thành hình quả đấm. Hắn đã quyết tâm phải bảo vệ tôn thượng, phải trở nên mạnh hơn. Hắn đương nhiên muốn được trở thành một tu sĩ chân chính.
Dù chúng Lược Ảnh may mắn có thứ pháp bảo như ma chủng, chỉ cần sử dụng là sẽ trở thành tu sĩ cao giai, nhưng thứ sức mạnh đó không thuộc về mình.
“Thuộc hạ muốn!” Quỳ Mão gật đầu dứt khoát.
Bờ môi Kỳ Thí Phi cong lên một nụ cười khiến người khác phải hồn xiêu phách lạc, bờ môi xinh đẹp hé mở: “Vậy thì, hôn ta đi.”
… Hả?!
Quỳ Mão ngơ ra!
Hắn lại bắt đầu nghi ngờ không biết đây có thực là mơ, và kẻ này có thực là tôn thượng không. Ngài ấy sao có thể thốt ra ba tiếng ‘hôn ta đi’ chứ?
Đôi mắt của Kỳ Thí Phi thoáng híp lại. Thấy Quỳ Mão vẫn ngơ ngẩn, y cảm thấy có chút bất an. Đừng nói rằng hắn lại choàng tỉnh nữa chứ?
“Tôn thượng? Thuộc hạ không hiểu ý của ngài.”
May mà lần này, thế giới trong mơ không sụp đổ, người thanh niên chỉ dịch mông ra sau rồi dè dặt hỏi.
Kỳ Thí Phi bực lắm, y gắng mà nuốt cái ngụm máu sắp trào ra vào lòng. Sao lúc nào cậu chàng Lược Ảnh này cũng không nghe theo ý y chứ!
Nụ cười trên gương mặt Kỳ Thí Phi tắt hẳn, hắn sầm mặt, giọng điệu lạnh lẽo: “Ta ra lệnh, hôn ta, ngay bây giờ!”
Một mệnh lệnh ngắn gọn, rõ ràng, dứt khoát. Quỳ Mão không thể tự huyễn hoặc rằng lời khi nãy của tôn thượng chỉ là mình nghe nhầm nữa.
Hắn cất tiếng hỏi, lòng lại thấp thỏm bất an: “Tôn thượng…chuyện này có liên quan gì đề việc thuộc hạ muốn trở thành tu sĩ chân chính?”
Dùng đến mệnh lệnh rồi mà hắn vẫn không chịu hôn, Kỳ Thí Phi sa sầm mặt mày.
Sắc mặt Kỳ Thí Phi quá đáng sợ, nếu ở một khung cảnh khác, và kẻ đang ở đây là một người khác, chắc gã đã quỳ xuống cầu xin tha thứ, hoặc chạy trốn mất tăm.
Nhưng hiện tại, y đang ở trong giấc mơ của Quỳ Mão,Quỳ Mão là chủ nơi này, hơn nữa Kỳ Thí Phi vẫn còn ở trong cơ thể của người thanh niên nên y không thể làm hại hắn.
Vậy nên, Quỳ Mão không hề cảm thấy sự nguy hiểm tỏa ra từ ma tôn đại nhân. Hắn nhận ra ngài ấy không vui là nhờ nét mặt mà thôi.
Kỳ Thí Phi nghiến răng nghiến lợi: “Hiện ta đang nằm trong thức hải của ngươi, ngươi không có tử phủ, không có thần niệm, thần hồn của ta bị giam giữ tại nơi này. Chúng ta cần có sự tiếp xúc gần gũi mới có thể giúp thần hồn của ta xuyên qua cơ thể ngươi để rời đi, hiểu chưa?!”
Quỳ Mão ngộ, ra là thế.
Đương nhiên là y lừa hắn.
Kỳ Thí Phi hừ lạnh. Cần thân mật nhưng đâu nhất thiết phải hôn, cầm tay, ôm ấp cũng được.
Kỳ Thí Phi quyết tâm phải giành được trái tim của Quỳ Mão. Y là người theo trường phái hành động, lại giỏi về lợi dụng và tự tạo cơ hội cho mình.
Hiện người thanh niên chỉ coi y như tín ngưỡng, không hề có chút ý nghĩ mơ màng nào.
Không có cũng không sao, y sẽ cố tình tạo ra những tình huống thân mật, từ từ chuyển hóa sự sùng bái này thành tình yêu.
Y không tin là mình không thể khiến tình cảm của cậu chàng Lược Ảnh này thay đổi!
Sự kiêu ngạo của Kỳ Thí Phi không cho phép y hạ mình theo đuổi một cách trắng trợn. Y dự tính lợi dụng sự ngoan ngoãn, và niềm tin tuyệt đối của Quỳ Mão dành cho mình để khiến cảm xúc của người thanh niên âm thầm biến đổi.
Quỳ Mão đứng trước mặt Kỳ Thí Phi, tay chân quếnh quàng chẳng biết để đâu cho ổn, cũng chẳng dám nhìn vào mặt y.
Kỳ Thí Phi dẹp thẳng ghế ngồi của Quỳ Mão và chiếc bàn tròn chắn giữa hai người. Giữa không gian này chỉ còn lại tọa ỷ của y.
Y kiên nhẫn chờ Quỳ Mão. Y biết, phải để hắn chủ động làm việc này.
Nhưng đợi thêm chút nữa, e rằng hắn sẽ tự tỉnh lại mất.
Quỳ Mão tự cổ vũ mình hồi lâu mới dám ngượng ngùng nhắm mắt lại, khom lưng xuống, hướng môi mình về phía môi tôn thượng dưới ánh nhìn của Kỳ Thí Phi.
Thấy hắn như vậy, Kỳ Thí Phi cũng trở nên căng thẳng, y hơi khép mắt lại, đợi đến khi Quỳ Mão ghé tới gần thì khẽ nghiêng đầu, để môi hắn chạm khít môi mình.
Trong tích tắc ấy, cả hai đều ngừng thở.
Quỳ Mão hồi hộp tới mức không dám cục cựa, Kỳ Thí Phi lại có chút lâng lâng.
Khác với nụ hôn như thể trút xuống bao nỗi lòng chất chứa của lần trước, ở nụ hôn này, Kỳ Thí Phi cảm nhận được bờ môi mềm mềm, dai dai của Quỳ Mão, khiến y chỉ muốn cắn một cái.
Y cố dằn cái khao khát đó xuống, tự nhủ rằng không được sốt ruột, phải từ từ, từ từ thì mọi chuyện mới thú vị.
Y hưởng thụ quá trình săn mồi này.
Quỳ Mão nhắm tịt mắt lại, căng thẳng tới mức không dám nghĩ linh tinh gì. Hắn cảm thấy thời gian đã trôi qua lâu thật lâu, nhưng thực chất thì đôi bên mới chạm môi nhau một thoáng.
Người thanh niên trộm hé hé mắt, thấy Kỳ Thí Phi vẫn yên vị trước mặt mình thì có chút buồn rầu.
Chẳng nhẽ chưa đủ thân mật sao?
May rằng Kỳ Thí Phi thấy được chừng này đã là đủ, y sợ kéo dài thêm thì Quỳ Mão lại hoang mang.
Vậy nên, thần hồn của y mau chóng luồn qua môi người thanh niên để bay ra ngoài, chui vào cơ thể mình.
Sau khi Kỳ Thí Phi biến mất, Quỳ Mão chớp chớp mắt, tập trung tư tưởng để ép mình tỉnh lại.
Quỳ Mão vùng dậy, ở phía phòng ngủ đối diện, Kỳ Thí Phi – vốn vẫn đờ đẫn suốt nửa tháng nay – đang dịu dàng nhìn hắn.
“Tôn thượng!!” Quỳ Mão ào qua, thiếu chút nữa là lao sầm vào lòng Kỳ Thí Phi. Khi ma tôn đại nhân đã dang sẵn tay chờ đón thì hắn khựng lại, ngượng ngùng sờ gáy mình: “Thuộc hạ mừng quá nên thất lễ.”
Kỳ Thí Phi lặng lẽ rụt tay về.
Bị hẫng mấy lần, thành ra y lại nảy ra cái ý nghĩ ‘mình quen rồi’ mới đáng sợ chứ.
Lòng không vững, tâm không kiên, sao chịu nổi nỗi dằn vặt này!
Quỳ Mão không nhận ra những cảm xúc cuộn trào dưới nét mặt lạnh lùng của tôn thượng. Cơn mừng rỡ qua đi, hắn nhớ tới chuyện Kỳ Thí Phi nhắc tới trong mộng.
“Tôn thượng…” Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của tôn thượng, Quỳ Mão chẳng biết sao ngài ấy lại không vui, nhưng vẫn nói tiếp: “Khi nãy ở trong mộng, ngài có nhắc tới việc…”
Kỳ Thí Phi không cố tình làm khó người thanh niên, thản nhiên nói: “Nếu Chu Bích đã có lòng mời bản tôn đến Ngự Linh tông làm khách thì nên dâng hết những thứ tốt nhất của mình ra mà chiêu đãi, thế mới hợp với lẽ hiếu khách, mới không uổng cái thanh danh hiển hách của Ngự Linh tông.”
Quỳ Mão không rõ lời này của tôn thượng có ý nghĩa sâu xa gì.
May mà ma tôn đại nhân đã quen với sự chậm hiểu của hắn, bèn giải thích luôn: “Chu Bích cũng vào bí cảnh để tìm Triêu Mộ Yên Lũ, thậm chí còn xuất hiện ở đó trước cả chúng ta, còn có thể lặng lẽ dựng mê chướng, thì hẳn đây không phải lần đầu gã tới ngắt thứ này.”
Ánh mắt Kỳ Thí Phi lóe lên, y khẳng định: “Nhất định là gã có Phục Sinh Đan. Đó là thứ thuốc tốt hơn cả Tái Tạo Đan.” Y quay sang nói với người thanh niên, “Tái Tạo Đan chỉ có thể mở rộng chân mạch của ngươi, đẩy nhanh tốc độ tu luyện. Nhưng Phục Sinh Đan lại có thể tái tạo cả một hệ thống tu luyện!”
Kỳ Thí Phi không phải người dốc lòng luyện đan, lĩnh vực y am hiểu nhất là luyện khí. Còn Chu Bích lại được tính là luyện đan sư cao cấp nhất của đại thế giới La Viên.
Phục Sinh Đan rất khó để luyện thành công, nhưng nếu có đủ Triêu Mộ Yên Lũ, y tin rằng Chu Bích chắc chắn sẽ thử thách bản thân bằng thứ đan dược này.
Phục Sinh Đan là loại thuốc cứu tinh cho những tu sĩ tẩu hỏa nhập ma, chân mạch hủy hoại. Nó giúp xây dựng lại hệ thống chân mạch, ngưng tụ sức mạnh đã mất, khiến tu sĩ sụt cảnh giới có thể trở về trạng thái tốt nhất của mình. Có thế nói, nó chính là loại thuốc cao cấp nhất trong số các linh đan!
Dù Quỳ Mão không thể tu chân, nhưng hắn từng dùng ma chủng, từng có cảnh giới, cảnh giới này lại được cơ thể ghi nhớ. Chỉ thế thôi cũng đủ để lừa phỉnh Phục Sinh Đan, khiến nó dựng một hệ thống chân mạch hoàn toàn mới cho Quỳ Mão, cải tạo cơ thể hắn, khiến hắn có được khả năng tu luyện đúng – với – cơ – thể – mình! (1)
Ấy chính là những toan tính Kỳ Thí Phi nghĩ ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi lúc rời khỏi cơ thể Quỳ Mão và nhận ra Chu Bích quay lại.
Chính vì âm mưu này mà y mới tương kế tựu kế, đập nát một nửa thần hồn, ngoan ngoãn để Chu Bích dùng thuật thao túng rối để điều khiển cơ thể mình.
Kỳ Thí Phi đem lòng yêu người thanh niên, sao có thể khiến việc hắn không thể tu chân trở thành hòn đá ngáng đường họ.
Lời thề hồn khiến cả hai có thể cùng sống, cùng chết, cùng tồn tại, nhưng nó không thể đưa Quỳ Mão đi cùng khi y đăng đỉnh, rời đại thế giới La Viên để tới một thế giới cao cấp hơn.
Phải rồi đó, ma tôn đại nhân vẫn luôn tự tin rằng mình nhất định có thể dễ dàng thăng lên cảnh giới Đăng Vũ, chưa từng nghĩ tới cảnh mình sẽ thất bại.
_________________________________
Ngáo:
(1) Giải thích cho cái vụ “lừa Phục Sinh Đan” này của nam thần (theo phỏng đoán của tui):
Phục Sinh Đan sau khi được nuốt vào, sẽ đo đạc số liệu của cơ thể (ví dụ như tuổi, thể trạng),và xác định là trước khi sụp level, người tu chân này ở cấp mấy. Sau đó, nó sẽ dựng lại hệ thống tu luyện đúng với số liệu cơ thể của người này. VD: anh A 300 tuổi, đạt cảnh tới Ngưng Hồn, dựng lại hệ thống tu luyện loại B.
Mà mọi người nên nhớ là Quỳ Mão còn rất trẻ, chắc tầm chưa đến 50 chục =))) Thành ra Phục Sinh Đan sẽ hiểu lầm: thằng này có tài tu luyện đó. Tau dựng lại cho nó hệ thống tu luyện loại S =))) Thế là bạn chẻ Quỳ Mão từ một người éo tu luyện được, thành thiên tài tu luyện =))) Giống như từ học sinh đội sổ thành học sinh lớp năng khiếu ấy =)))
Tui bảo trong chap trước là chap này có bất ngờ là bởi nhớ nhầm đây là nụ hôn đầu tiên của hai đứa. Nhưng sau dòm lại thì hồi trong ảo cảnh cũng hôn một lẩn rồi =)) Thôi thì chap này đáng yêu là nụ hôn ngọt ngào hơn =)) Nam thần thủ đoạn quá thể.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.