Kỳ Thí Phi không đáp lại lời suy đoán của Quỳ Mão. 
Gần trăm năm qua, trong lúc qua lại giữa hai đại lục, càng lúc, Kỳ Thí Phi càng cảm thấy những ngày tháng bình yên chẳng thể kéo dài đến vĩnh viễn. Giữa đạo tu và ma tu nhất định sẽ nổ ra chiến tranh. 
Việc tu hành của chúng tu sĩ vốn đã là ngược với ý trời. Những kẻ phàm nhân lại dám hấp thu linh lực, tìm kiếm linh thạch, linh thực, khống chế và nô dịch linh thú, linh cầm. Chúng trở thành những người đứng trên đỉnh của đại thế giới La Viên, hưởng thụ bao điều ưu việt. 
Một đại lục không có đủ sức chứa cho số lượng tu sĩ đông như thế. 
Trận chiến của vạn năm trước, lấy cớ là mâu thuẫn pháp môn giữa đạo tu và ma tu, nhưng thực chất là bởi đôi bên muốn giành giật tài nguyên. 
May là cuối cùng, Tây Tứ châu được phát hiện thì chiến tranh mới chấm dứt bằng việc đạo tu rời khỏi Đông Độ châu. 
Mà hiện tại, trải qua hơn vạn năm nghĩ ngơi dưỡng sức, nhân khẩu của Tây Tứ châu đã đạt ngưỡng bão hòa, mâu thuẫn nảy sinh, nếu không tìm được giải pháp, chẳng mấy chốc mà lại có chiến tranh. Đạo tu hiển nhiên không muốn trong nội bộ sẽ có cảnh ‘người ta lại đánh người mình’, để rồi cuối cùng, chẳng ai là kẻ thắng. 
Khi du lịch Tây Tứ châu, Kỳ Thí Phi đã nhìn thấu những lục đục ấy. 
Y từng tự đặt mình vào vị trí của đạo tu, và rút ra kết luận: nếu là mình, biết ở phía bên kia thâm uyên có một vùng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thu-mo-nhan-nghich-tap/1603195/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.