Chương trước
Chương sau
Thề hồn là lời thề tàn nhẫn nhất ở đại thế giới La Viên, cũng là thứ lời thề không ai muốn tự nguyện thốt ra.
Mới nghe đến chuyện bị ép, bị buộc phải thần phục một người khác, chứ chưa từng nghe tới chuyện đôi bên cùng thề hồn với nhau!
Đôi bên cùng thề, tức là từ nay chính thức tuy hai mà một, thần hồn dung hòa, cùng sinh cùng tử. Không kẻ nào chế ước kẻ nào, không kẻ nào thần phục kẻ nào! 
Chu Bích đưa mắt nhìn người thanh niên đang hấp hối. Hắn chưa thể chết được.
Lúc cầm chặt mệnh môn của Kỳ Thí Phi, nhận ra y là thuần linh thể, gã vừa kinh ngạc, vừa mừng thầm.
Bạch Dương Phàm cũng là thuần linh thể, nhưng hắn là đệ tử của gã.
Kỳ Thí Phi lại khác.
Y là ma tu. Sống có thể làm vũ khí của Ngự Linh tông, giúp Ngự Linh tông ngày càng lớn mạnh. Khi lựa được thời điểm thích hợp để giết, có thể dùng căn cốt của y luyện chế pháp khí, truyền lại cho các đời đại đệ tử.
Chu Bích đã ngồi trên đỉnh của cảnh giới Đại Thừa, đang rục rịch chuẩn bị hòng thăng lên Đăng Vũ.
Bạch Dương  Phàm tới Đông Độ châu chính là để tìm kiếm nguyên liệu cho sư tôn. Không chỉ vị học trò cưng này, mà toàn thể những tu sĩ cao giai đều góp phần vào công cuộc ấy.
Chu Bích tới nơi này hòng thu thập Triêu Mộ Yên Lũ, tình cờ thế nào lại gặp Kỳ Thí Phi và người thanh niên kia.
Gã biết hết mọi tôn giả ở Tây Tứ châu. Vậy nên kẻ lạ mặt có tu vi thấp hơn gã một tiểu cảnh giới này, chỉ có thể là Kỳ Thí Phi của Đông Độ châu.
Chẳng mấy khi gặp được ma tôn, đương nhiên phải luận bàn một phen, nếu có thể tiện thể diệt được thì càng có lợi cho đạo tu.
Gã không có nhiều thời gian tính toán, nhanh chóng mai phục, cuối cùng còn khống chế được Kỳ Thí Phi. Mọi chuyện trôi chảy tới mức Chu Bích cảm thấy không thể tin nổi.
Cứu người thanh niên này là một chuyện phiền phức. Nhưng ngẫm lại, nếu như coi hắn là món đồ tặng kèm sau khi bắt được Nam Cảnh ma tôn, thì cũng không bức bối lắm.
“Không được cựa quậy, nếu không ta sẽ trút giận lên chủ nhân của ngươi.” Chu Bích bực bội kẹp chặt hai cánh tay giãy dụa của người thanh niên.
Kẻ này cũng thực kỳ quái, rõ ràng đã hấp hối, vậy mà vẫn quyết phải tấn công mình.
Chẳng trách Kỳ Thí Phi lại xem trọng, quả là kiên cường hơn dự đoán.
Nghe gã nói vậy, Quỳ Mão rốt cuộc cũng chịu yên phận. Hắn nằm dang rộng tứ chi trên nền tuyết, hổn hển hỏi : “Ma tôn nhà ta làm sao vậy?!”
Chu Bích thi triển vài phép thuật chữa thương hệ mộc cho người thanh niên, chữa lành phần xương gãy và nội thương nặng nhất cho hắn.
Còn những vết thương ngầm khác, Chu Bích không quan tâm. Hắn không ngốc thì khắc tự biết trị khỏi cho mình.
“Kỳ Thí Phi trúng thuật thao túng rối của ta, thần hồn đã nát, giờ chỉ còn là cái xác rỗng. Giờ ta sẽ dẫn y về Ngự Linh tông, nếu không muốn bị đuổi đi, tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoãn, đừng có giở trò.” Chu Bích uy hiếp.
Nếu Nam Cảnh ma tôn và người thanh niên này đã cột chặt lấy nhau, gã nhất định phải kiềm giữ hắn để tránh gặp chuyện ngoài ý muốn.
Nghe tin Kỳ Thí Phi trúng phép của Chu Bích, thần hồn tan biến, thế giới của Quỳ Mão như sụp đổ. Hắn điên cuồng rủa xả bản thân, nếu không bởi hắn, sao tôn thượng lại rơi vào tình cảnh này.
Quỳ Mão đau thương nhìn vẻ mặt vô hồn của Kỳ Thí Phi. Hắn những tưởng mình trùng sinh sẽ giúp ngài ấy tránh được tử kiếp, nào giờ sự thật nghiệt ngã giáng cho hắn một cái bạt tai rằng: hắn còn hại ngài ấy thê thảm hơn !
Bị người điều khiển. Thế này còn nhục nhã hơn cả cái chết!
“Tôn thượng…” Quỳ Mão nghẹn ngào, nhưng vẫn ráng nhịn xuống nước mắt.
Không được yếu đuối.
Trước lúc trùng sinh, hắn từng dẫn di cốt của Kỳ Thí Phi vượt qua mấy bận sinh tử, cuối cùng vẫn bình an tới được lăng mộ. Lần này nhất định cũng phải bảo vệ tôn thượng.
Hắn nhất định sẽ tìm được cách khiến ngài ấy bình phục!
Quỳ Mão bò lên, lấy đống linh dược trong không gian ra, tống hết vào miệng.
Cái kiểu uống linh dược bừa bãi ấy khiến Chu Bích thoáng kinh ngạc.
Gã không biết Lược Ảnh vệ của Ngục Thiên tông có một thứ thần kỳ như ma chủng nên mới lầm Quỳ Mão là ma tu ở cảnh giới Ngưng Hồn. Bình thường, khi đan điền bị hủy, tu sĩ sẽ gánh chịu hậu quả như tẩu hỏa nhập ma, tức là tu vi sẽ rớt xuống cảnh giới Luyện Thể.
Nhưng Quỳ Mão vốn chỉ là phàm tu, cũng không có thiên phú tu chân. Hắn chỉ bị thọc xuyên bụng, uống dược sẽ khỏi.
Không có ma chủng sẽ mất sức mạnh, mất cảnh giới, mất khả năng sử dụng pháp thuật.
Nhưng Quỳ Mão có một linh hồn kiên cường, một niềm tin kiên định. Hắn nhất định có thể được nguyện vọng, bảo vệ được ma tôn đại nhân!
Vòng vo một hồi, cuối cùng, Quỳ Mão một lần nữa lấy thân phận của phàm tu hèn mọn để bảo vệ tu sĩ thuộc lớp người mạnh nhất của thế giới này.
Chu Bích không hiểu nổi sao hắn có thể nhanh chóng vực dậy tinh thần như vậy. Nhưng gã chẳng quan tâm, chỉ quay lại, ra lệnh cho Kỳ Thí Phi lấy hết Triêu Mộ Yên Lũ từ không gian ra.
Kỳ Thí Phi nghe lệnh, giao cho gã bình ngọc chứa nguyên liệu đó. Chu Bích hài lòng thì thấy Triêu Mộ Yên Lũ được cất đầy trong bình.
Con đường tu luyện của gã khác Kỳ Thí Phi. Y dốc lòng luyện khí, kiêm chức luyện đan. Gã lại dốc lòng luyện đan, kiêm chức luyện phù.
Phương thuốc cần dùng tới Triêu Mộ Yên Lũ rất ít, mà tác dụng lại khá giống nhau. Chu Bích không biết thứ dược Kỳ Thí Phi muốn luyện là gì. Tiếc rằng y là ma tu, đôi bên chỉ có thể đối đầu. Nếu không, chắc cả hai đã cùng nhau bàn luận về phương pháp luyện đan.
Ý nghĩ đó vừa lóe qua, Chu Bích đã thấy thực vớ vẩn. Đạo tu đối nghịch ma tu là lẽ đương nhiên, không thể chung sống hòa bình, không thể hòa giải.
Tiếc rằng Chu Bích chưa nghe đến danh tiếng của vị đồ đệ cưng của mình tại Đông Độ châu. Hắn được biết đến là có mối quan hệ thân thiết với một trong những chí tôn của vùng đất này, thậm chí còn được phép xưng huynh gọi đệ.
Chu Bích vừa phải dẫn theo ‘con rối’ Kỳ Thí Phi, vừa phải dẫn theo Quỳ Mão. Kỳ Thí Phi thì không cần nói, dù đã mất tâm chí, nhưng vẫn còn tu vi, có thể lên đường cùng gã. Nhưng Quỳ Mão chỉ là một phàm tu, cần có người mang theo.
Chu Bích nhíu mày. Gã không muốn mang Quỳ Mão, Quỳ Mão cũng chả muốn được gã mang.
Dù không vui thì Chu Bích cũng không phí sức để so đo với hạng tôm tép như hắn.
Vậy nên, gã phất tay lên một cái, triệu hồi một chiếc phi thuyền.
Phi thuyền này là thượng phẩm pháp bảo. Mấy vạn năm trước, vài vị đại năng đã dốc lòng luyện chế ra nó để chúng đệ tử của Ngự Thiên tông có thể di dời.
Loại phi thuyền đi qua Vọng Thiên Thực được luyện chế cùng lứa với chiếc này, nhưng cấp bậc kém xa so với thứ có thể biến đổi kích cỡ như nó.
“Lên thuyền.” Chu Bích ra lệnh cho Kỳ Thí Phi.
Quỳ Mão chẳng đợi gã nhắc, tự động lặng lẽ theo chân tôn thượng.
Khoảng không trong phi thuyền không nhỏ, có rất nhiều phòng. Chu Bích lựa căn phòng xa hoa nhất, Quỳ Mão cẩn thận dắt tay Kỳ Thí Phi tới căn phòng xa Chu Bích nhất.
Vừa vào phòng, vẻ kiên cường của Quỳ Mão liền rủ xuống. Hắn bặm môi, sống mũi cay cay, nước mắt trào ra.
Quỳ Mão vừa sụt sịt vừa lấy khăn, chậu từ không gian, rót nước ra rồi nhúng khăn, lau sạch sẽ những nơi dính bùn cho Kỳ Thí Phi.
Ngoại sam của Kỳ Thí Phi vừa dài vừa phiêu dật, toát ra khí chất tuyệt hảo. Nhưng loại áo này nếu như không được phủ phép thuật, khi di chuyển sẽ quệt phải bụi bùn.
Quỳ Mão sao có thể khiến tôn thượng nhà mình dính bẩn. Hắn nhanh chóng lau sạch sẽ cho ngài.
Khăn, nước, chậu đều là những thứ hắn giữ lại từ khi làm tạp dịch. Kiếp trước, trong lúc chạy trốn hắn mới mua chúng về. Sau khi trùng sinh, hắn cứ chuẩn bị trước để đề phòng lúc cần đến.
Sau khi Kỳ Thí Phi vượt qua tử kiếp, hắn từng tưởng mình không cần đến mấy thứ này nữa.
Quỳ Mão giúp Kỳ Thí Phi hong khô áo khoác, rồi đổi một lượt nước sạch. Bị ảo cảnh ảnh hưởng, hắn bất giác lau tay cho tôn thượng,
Mỗi khi làm thế, dù có đang đau đớn mệt mỏi thế nào, hắn đều sẽ quên hết. Giờ đây cũng vậy, Quỳ Mão nhanh chóng xua đi buồn khổ, lấy lại sự bình tĩnh.
Khi Chu Bích đẩy cửa bước vào, đập ngay trước mắt gã là khung cảnh an bình ấy.
Gã chững lại một chút. Ở giới tu chân này, gã chưa từng thấy cảnh hầu hạ chu đáo như ở chốn phàm nhân lắm quy củ như thế.
Kỳ Thí Phi là kẻ quái gở, sẵn sàng thề hồn với kẻ có tu vi thấp hơn mình. Người thanh niên này cũng lạ lùng không kém.
“Ngươi tên gì.” Chu Bích hỏi.
Vừa thấy gã vào, Quỳ Mão liền đứng lên, nhìn bằng ánh mắt đề phòng.
“Triệu Tam Mãn.”
Đương nhiên là người thanh niên sẽ không báo tên mình cho Chu Bích. Triệu Tam Mãn dù sao cũng là biệt hiệu thường được dùng đến, nên hắn nói rất đường hoàng.
“Triệu Tam Mãn.” Chu Bích gật đầu, nói: “Ta sẽ ra lệnh cho Kỳ Thí Phi tu luyện, ngươi không cần phải theo chân y cả ngày. ”
“Phụng dưỡng tôn thượng là sứ mạng của ta.” Quỳ Mão nhìn thẳng vào Chu Bích, nói rành rọt từng chữ : “Tôn thượng ở đâu, ta ở đó. Ngươi đừng hòng tách chúng ta ra.”
Chu Bích cảm thấy có gì đó quái quái. Nhưng ngẫm lại, hai kẻ này đã thề hồn với nhau, quái thế nào nữa cũng không thể khiến gã giật mình hơn.
Chu Bích bình tĩnh nói : “Ngươi phụ trách chăm sóc Kỳ Thí Phi. Sau khi tới Ngự Linh tông, ta sẽ ban chỗ ở cho hai ngươi. Sẽ không có người quấy rầy.”
Giam lỏng.
Đã đoán trước được điều này nên Quỳ Mão chẳng mấy ngạc nhiên.
Chu Bích nói riêng với Kỳ Thí Phi mấy câu, đại khái là lúc nào tu luyện, lúc nào nghỉ ngơi.
Dù khoảng thời gian bế quan nhập định của người tu chân rất dài, nhưng họ không thể chỉ tu luyện và tu luyện. Cơ thể tu sĩ vẫn có giới hạn. Chẳng qua là, độ giới hạn của tu sĩ Đại Thừa cao hơn tu sĩ cấp thấp mà thôi. Đến một lúc nhất định, dù có tu luyện thêm cũng chẳng thể tăng tu vi. Khi ấy, bắt buộc phải nghỉ ngơi.
Mấy ngày kế tiếp đều bình an vô sự. Khoảng thời gian tu luyện của Kỳ Thí Phi rất dài, lúc y tỉnh dậy, phi thuyền đã tới Ngự Linh Tông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.