Mất chừng hơn một khắc để có thể đi tới đáy của cơn lốc.
Quỳ Mão cứ ngỡ rằng, ở đó sẽ là một khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ – giống như bản thân cơn lốc đã vốn thế, nhưng không ngờ trước mắt hắn lại là một khu mái vòm.
“Ai đã xây nó?” Quỳ Mão sửng sốt.
Mấy dòng thủy lưu quấn lấy nhau dưới chân cơn lốc đã bị mái vòm chặn đứng. Từ giữa cửa vào có thể thấy dòng nước biển trút xuống ồ ồ như thác, nhưng nguồn sức mạnh đủ sức nghiền nát một tu sĩ cảnh giới Quy Nguyên dường như đã hoàn toàn biến mất.
“Mấy vạn năm trước, rất nhiều đạo tu và ma tu ở cảnh giới Đăng Vũ đã cùng nhau dựng lên khu này. Là cánh cửa để bước vào Đông Độ châu nên nó được lấy tên Đông Độ Hoàn.” Kỳ Thí Phi thản nhiên nói.
Quỳ Mão ngạc nhiên lắm, hai mắt hắn trợn tròn. Từ nhỏ, hắn đã được dạy rằng, ma tu và đạo tu là kẻ địch của nhau, chưa từng biết rằng đã từng có thời kỳ đôi bên hòa bình hiệp tác.
Dường như nhận ra những thắc mắc qua ánh mắt hắn, Kỳ Thí Phi cười lạnh một tiếng, nói: “Dù sao thì hồi đó cũng sống chung một đại lục, coi như là đồng lòng khi đối địch với thế lực bên ngoài. Tiếc rằng lũ đạo tu kia am hiểu trò qua cầu rút ván, sau khi bỏ trốn liền phá sập Đông Độ Hoàn. Phải đến sau này, nó mới được các tiền bối xây dựng lại.”
Những cảm xúc chân thật của Quỳ Mão được thể hiện rõ qua ánh mắt hắn, chúng biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thu-mo-nhan-nghich-tap/1603174/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.