Ánh mắt Quỳ Mão chợt trở nên lạnh lùng và sâu thẳm. Hắn tĩnh tọa, gương mặt không chút cảm xúc nhìn chằm chằm về phía hư không. Thạch Tử Mặc quay về Ngục Thiên tông, can dự vào việc quản lý, rồi tranh thủ khiến môn chúng quy phục, trên danh nghĩa đánh lạc hướng truy binh. Nhưng thực chất, y lại cử người giết sạch Lược Ảnh, chỉ khiến một người duy nhất đến được lăng mộ, dẫn y tới bí bảo kia. Chọn một Lược Ảnh có địa vị nhỏ nhoi mà không phải Thiên Càn, có lẽ là do, tổng lĩnh đại nhân là người hiểu biết, hẳn sẽ đoán được ý đồ của Thạch Tử Mặc. Tên tốt thí vụng về như hắn mới dễ điều khiển. Nghĩ đến đây, Quỳ Mão siết tay thành nắm đấm, hai hàm răng nghiến chặt. Thạch Tử Mặc quả nhiên lợi dụng Lược Ảnh đến triệt để! Nếu biết xác y ở nơi nào, Quỳ Mão nhất định phải băm vằm cho hả giận! Gương mặt tuấn tú lộ vẻ dữ tợn, ánh nhìn đằng đằng sát khí. Kỳ Thí Phi ngồi bên nhập định thấy vậy, rốt cuộc không nhịn nổi nữa. Từ cảnh giới Hóa thần trở lên, tu sĩ có thể khiến thần niệm rời khỏi cơ thể, canh gác xung quanh. Không phải y không tin tưởng Quỳ Mão, chẳng qua hiện tại chân mạch đau xót, tử phủ bị thương, chỉ riêng thần hồn vẫn còn lành lặn, vậy nên sử dụng thần niệm sẽ tiện lợi hơn. Quỳ Mão không hề biết rằng, dù ma tôn đại nhân nhà mình có nhắm mắt, thì vẫn có thể thấy rõ mọi cảm xúc trên gương mặt hắn. Kỳ Thí Phi thật chẳng hiểu nổi Lược Ảnh này đang nghĩ gì trong đầu, vừa phiền muộn, thoắt cái đã giận giữ, kế đó lại lộ vẻ âm u bất thường. Nếu y cứ thế im lặng, không biết những cảm xúc trên gương mặt hắn còn sẽ biến đổi thế nào. Nhỡ đâu lộ sơ hở, Lược Ảnh biết y vẫn trộm quan sát mình, ma tôn đại nhân sẽ cảm thấy vô cùng mất mặt. Vậy nên, Quỳ Mão được phen giật mình hoảng hốt khi Kỳ Thí Phi đột nhiên lên tiếng. “Bạch Dương Phàm đâu?” Quỳ Mão ngơ ngẩn một lúc mới nghe rõ câu hỏi của tôn thượng. Nét âm u trên gương mặt người thanh niên tan đi, tuy hắn không lộ ra vẻ nịnh nọt lấy lòng, nhưng các cơ thả lỏng khiến nét lạnh lùng biến mất, ánh nhìn cũng xen vài tia vui sướng. Điều này làm dịu đi tâm trạng bực dọc của Kỳ Thí Phi. “Tôn thượng.” Người thanh niên mím chặt môi, nhằm khiến mình nhìn có vẻ nghiêm túc hơn một chút, ánh mắt vừa thoáng chạm vào tầm nhìn của Kỳ Thí Phi liền vội vã cụp xuống, kính cẩn nghe lời, “Bạch Dương Phàm từng gặp Thạch Tử Mặc, sau đó liền lẩn trốn.” Hàng lông mày của Kỳ Thí Phi thoáng nhướn lên, đôi mắt màu hổ phách lóe lên chút gì đó khó lường, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng. Nhưng rồi, thấy người thanh niên nửa quỳ, dù một bên chân bị thương vẫn cố gắng duy trì tư thế ấy, liền mỉm cười dìu hắn đứng lên. Khóe môi y khẽ cong lên: “Rốt cuộc ngươi định quỳ hay định ngồi?” Ánh mắt lộ vẻ xấu hổ của Quỳ Mão vội đảo sang hướng khác, hắn cũng biết tư thế này nhìn có chút kỳ quái. Nhưng khi nãy ngơ ngẩn thế nào,vội vàng bẩm báo tôn thượng mà quên mất không đổi động tác. Đợi đến lúc nói xong thì cũng không thể xoay qua xoay lại trước mặt ngài ấy được, như thế chẳng cung kính chút nào. Dù bản thân phải chịu bất tiện, Quỳ Mão cũng nhất quyết không làm chuyện thất kính trước mặt tôn thượng. Biết rõ cái tính quật cường này của hắn, Kỳ Thí Phi nói: “Ngồi đi, thuật lại tỉ mỉ những lời họ nói với nhau.” Vẻ mặt hắn trở niên căng thẳng, ngồi ngay ngắn rồi mới kể lại từ đầu chí cuối. Lược Ảnh từng được huấn luyện đặc biệt để có thể ghi nhớ những đoạn đối thoại, vậy nên, Quỳ Mão nhắc lại cuộc trò chuyện không sai đến một chữ, thậm chí còn miêu tả lại biểu cảm trên gương mặt hai người. “Hừ.” Kỳ Thí Phi cười lạnh một tiếng. Người thanh niên ngưng lời, nhìn về phía Kỳ Thí Phi đầy lo lắng. Tôn thượng đối đãi tên Bạch Dương Phàm ấy như thế nào, hắn biết rõ. Có được niềm vinh hạnh lớn lao ấy mà kẻ nọ lại không biết khắc sâu những điều tốt đẹp của tôn thượng, dễ dàng bị vài lời châm chích gây hiểu lầm, để rồi bỏ trốn lúc huynh đệ lâm nguy. Hẳn tôn thượng đau lòng lắm. Ánh mắt của Kỳ Thí Phi lộ ra vẻ tán thưởng: “Thạch Tử Mặc quả nhiên hiểu rõ bản tôn.” Người thanh niên thoáng mê mang, sau rồi nhìn Kỳ Thí Phi đầy kinh ngạc. “Tôn thượng…..ngài thực sự muốn dụ dỗ Bạch Dương Phàm vào con đường ma đạo sao?” Kỳ Thí Phi đáp: “Ngươi không thấy rằng, việc khiến một đạo tu – đặc biệt là một kẻ có thuần linh thể – sa đọa, hủy hoại con đường phát triển của một cường giả trong tương lai, nhìn hắn lún sâu vào những ham muốn tầm thường, rất thú vị sao?” Quỳ Mão không hiểu chuyện này có điểm nào thú vị, nhưng nếu tôn thượng thấy thế, vậy hẳn là do hắn không cảm nhận được cái sự thú vị ấy. Chắc vậy? Kỳ Thí Phi như đã đoán trước được rằng Quỳ Mão sẽ không rõ ý tứ của những lời mình nói, y tiếp: “Dù hắn sa đọa, hay có thể tránh khỏi việc sa đọa, thì dẫu sao cũng chỉ là một món đồ chơi được dùng để giết thời gian.” Quỳ Mão bừng nhận ra. Hắn đã nói rồi mà, vị thần trong lòng hắn sao có thể kết bạn với một tên ngu ngốc, tự phụ, lại chẳng có chút kiên định như thế. Ma tôn đại nhân khẽ than thở: “Tiếc là….” Đạo tâm của Bạch Dương Phàm không kiên định, chỉ cần khẽ xô một cái, y sẽ rơi từ đỉnh núi “thiên chi kiêu tử” xuống vực sâu thăm thăm…. Nhưng Thạch Tử Mặc đột nhiên xuất hiện, khiến món đồ chơi đó trốn khỏi lòng bàn tay của ngài ấy. Quỳ Mão – trung thành và tận tâm – liền nói: “Không sao, tôn thượng. Dù gì thì tên Bạch Dương Phàm kia cũng dễ bị lừa, chỉ cần hắn biết Thạch Tử Mặc cố tình nói bừa nhằm hại ngài, hắn chắc chắn sẽ áy náy, rồi ngoan ngoãn quay về.” Cái hồi trước khi trọng sinh chẳng phải cũng thế sao? Quỳ Mão cười lạnh trong lòng. Bạch Dương Phàm lúc nào cũng trưng bản mặt như bị cả thiên hạ lừa gạt, còn đuổi theo dai dẳng, nhất định phải đoạt lấy di cốt của tôn thượng. Nếu thực sự hối hận, vì cớ gì lại giúp Ngự Linh tông truy kích bọn họ. Chẳng phải giúp Kỳ Thí Phi được yên nghỉ mới là cách duy nhất giúp hắn chuộc tội sao? Kỳ Thí Phi lắc đầu: “Thôi, chẳng qua chỉ là để tiêu khiển.” Cặp mắt hổ phách của y nhìn chăm chú về phía người thanh niên: “Tạm thời không cần để tâm đến hắn, còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.” Bấy giờ Quỳ Mão mới nhớ tới tình cảnh hiện tại của hai người: “Tôn thượng, chúng ta mau trở về Ngục Thiên tông.” Kỳ Thí Phi bị trọng thương, đã không còn ở cảnh giới Đại thừa. Giờ, đến đòn tấn công của một tu sĩ tầm thường ở Quy nguyên cảnh y cũng không chống đỡ được. Về phần Quỳ Mão, ma chủng đã nổ, hiện chỉ là một phàm nhân ở cảnh giới Luyện thể. Hắn không thể bảo vệ Kỳ Thí Phi, lòng trung thành đối với Ngục Thiên tông thôi thúc hắn quay về tông môn, để Kỳ Thí Phi được an toàn. “Không.” Kỳ Thi Phi khẽ nâng một bàn tay lên, phủ định ý kiến của Quỳ Mão, “Chúng ta không quay về Ngục Thiên tông.” Người thanh niên nhìn y đầy khó hiểu: “Vì sao?” Vẻ mặt Kỳ Thí Phi trở nên nghiêm trọng: “Thạch Tử Mặc quá hiểu rõ ta, nên đã sắp đặt mọi chuyện vô cùng chặt chẽ. Kẻ lắm mưu nhiều kế như vậy, chắc chắn không chỉ hành động một mình, tại Ngục Thiên tông ắt có đồng đảng của hắn. Hiện tử phủ của ta bị thương, không thể đánh bại địch thủ ở cảnh giới Hóa thần. Chưa thể quay về khi còn chưa biết kẻ giấu mặt này là ai.” Quỳ Mão giật mình, hàng lông mày nhíu chặt, hắn chần chờ nhìn về phía Kỳ Thí Phi: “Vậy….chúng ta đi đâu giờ? ” Xích Luyện ma vực là nơi phù hợp để náu mình dưỡng thương, nhưng linh lực hỏa quá mức mạnh mẽ, thuộc tính ấy đối nghịch với thể chất của Kỳ Thí Phi, nên việc chữa trị không có tác dụng. “Rời khỏi nơi này là được.” Giọng điệu của Kỳ Thí Phi trở nên lạnh lẽo, “Chỉ cần ta và Thạch Tử Mặc không lộ mặt, tên đồng đảng chắc chắn không dám làm điều nguy hiểm. Đến khi vết thương lành lại, sẽ quay về giải quyết mọi chuyện!” Dưới đáy mắt lướt qua một tia lạnh lẽo. Đã lâu lắm rồi, y không còn bị dồn vào chân tường như thế, chân nguyên khô kiệt, tử phủ trọng thương. Nếu đã dám càn quấy, thì cũng phải dám đương đầu với lửa giận của y! Nắm đấm của người thanh niên đập mạnh xuống nền đất, giọng hắn pha chút xấu hổ: “Hiện thuộc hạ chỉ mới dừng ở cảnh giới Luyện thể, không thể bảo vệ tôn thượng chu toàn.” Mặt Quỳ Mão đỏ lựng lên, hắn chán nản bởi sự vô năng của mình, khóe mắt đã ươn ướt. Kỳ Thi Phi thật không ngờ, người thanh niên này dù đã mất đi nguồn chân nguyên từ ma chủng, biến thành phàm tu, mà vẫn một lòng muốn bảo vệ mình! Có thứ gì căng trướng nơi lồng ngực, ấm áp và nóng bỏng, khiến y bất giác đặt tay lên trái tim mình, ngỡ rằng nơi ấy bị thương mà mình không biết. “Tôn thượng, ngài đau sao?” Quỳ Mão thấy thế bèn hỏi. Kỳ Thí Phi bình tĩnh bỏ tay xuống: “Không sao, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.” Quỳ Mão kéo tấm áo choàng trên người mình xuống, đứng dậy, định khoác cho Kỳ Thí Phi. Ma tôn đại nhân đè tay hắn xuống, ngửa đầu nhìn người thanh niên cách mình một khoảng rất gần này: “Ngươi mặc đi. Nó tên thiền tuyết, là một tấm pháp y vừa có thể công, vừa có thể thủ; không chỉ có khả năng chống lại một đòn tấn công của tu sĩ ở cảnh giới Đại thừa, mà những ẩn văn phía ngoài còn có thể kích phát ra tuyệt chiêu ‘Thiền bất tri tuyết’ khiến tu sĩ ở cảnh giới ấy không thể di chuyển.” “Nếu đã thế, ngài càng nên mặc nó.” Quỳ Mão nhẹ đẩy bàn tay của Kỳ Thi Phi, rồi choàng tấm pháp y lên người tôn thượng. “Ta đã dùng chiêu đó trong trận chiến khi nãy, phải đợi đến khi tích lũy đủ sức mạnh, nó mới có thể được sử dụng lần nữa. Ta bảo ngươi mặc, là vì tại Xích Luyện ma vực này, ngươi không thể tự bảo vệ mình.” Kỳ Thí Phi dám đưa áo khoác cho Quỳ Mão, đương nhiên cũng có phương thức bảo mệnh của mình. Chiêu giết Thạch Tử Mặc khi nãy, chính là dùng pháp trận trên bộ đồ y mặc phía trong. Nó cũng là pháp y, pháp trận có tên “Ngự phong thiên lý”. Pháp y ngự phong này giúp tăng tốc độ di chuyển, thậm chí, khi mất hết chân nguyên, còn có thể dùng thần niệm để điều khiển, chỉ trong chớp mắt đã có thể di chuyển tức thời đến bất cứ địa điểm nào – chỉ cần nó nằm trong phạm vi tầm mắt của mình. Là một tấm pháp y không kém Thiền tuyết là bao. ____________ Ngáo: Quan tâm qua quan tâm lại =v= Phiền quá hà
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]