*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quỳ Mão quẳng Ất Vị xuống đất, gã lăn long lóc trong đám cỏ. Không có ma chủng, không có cảnh giới Quy Nguyên, ngay cả cỏ dại trên núi cũng có thể khiến gã xây xát khắp người.
“Ngươi còn nhớ nơi này chứ?” Ánh mắt lạnh lùng của người thanh niên nhìn xuống Ất Vị.
Ất Vị găm ánh nhìn cừu hằn vào người thanh niên, gã chỉ hận không thể lột da xẻo thịt kẻ này.
“Ân oán của chúng ta bắt đầu từ đây, vậy hãy để ta đưa ngươi đi gặp em trai ở chốn này.” Quỳ Mão nói với giọng điệu lạnh lẽo.
Nhắc đến em trai, vẻ mặt Ất Vị thoáng đổi.
“Ất Vị, tuy hiện giờ ngươi không còn tư cách sử dụng danh hiệu này nữa, nhưng chúng ta đều là cô nhi, đã sớm quên danh phận thật của mình, vậy nên, ta vẫn sẽ gọi ngươi như thế.” Thứ giọng trầm ấm của Qùy Mão quanh quẩn khắp sơn cốc trống trải, “Mãi đến giờ ta vẫn không hiểu, vì sao ngươi không biết trân trọng mạng sống của mình, chỉ chăm chăm hãm hại ta. Việc này có lợi ích gì?”
Ất Vị gầm lên thê lương như con dã thú sắp chết: “Ngươi thì biết gì! Vừa thấy ngươi ta lại nghĩ đến em mình! Vì ngươi nên nó mới không được làm Lược Ảnh, rồi mất mạng! Ngươi càng leo lên địa vị cao, ta càng áp lực, gánh nặng trong lòng càng lớn. Sao ta có thể không hận ngươi! Ngươi chết ta mới được thanh thản.”
Quỳ Mão nhìn sâu vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thu-mo-nhan-nghich-tap/1603157/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.