Kỹ năng chạy trốn của Nhiễm Chỉ Thanh Xuân đương nhiên rất nhiều, cho nên vừa rồi mới chạy thoát khỏi vòng vây. Không đến mức vạn bất đắc dĩ hắn cũng không muốn sử dụng Tùy cơ truyền tống quyển trục, bởi vì thứ này khá hiếm, càng về sau cung càng không đủ cầu, bọn họ cũng phải vô cùng tiết kiệm. Bất quá nếu Nhiếp Ngôn đã có kế hoạch, quyết tâm lưu đám người này lại thì hắn cũng không muốn chạy trốn tiếp.
Hắn nhìn địa hình xung quanh một chút, đằng sau lưng là vách đá sừng sững, xung quanh chỉ có nơi này là đất trống, không có cây cối gì, rất thích hợp cho hỗn chiến.
Nhiễm Chỉ Thanh Xuân dừng lại, quay đầu nhìn một đám người vừa ra khỏi khu rừng liền chia nhau chặn hết đường lui của hắn lại.
“Mẹ nó, xem thằng nhóc này giờ chạy đi đâu!” Mấy tên Chiến sĩ nhe răng trợn mắt lao lên.
Nhiễm Chỉ nhìn về phía xa xa, hai người trùm áo choàng đen cũng đi tới, đây chính là hai người của phòng làm việc Dã Lang.
Thành viên của phòng làm việc Dã Lang, Tư Không và Đổ Đồ vẫn đang đứng xa xa nhìn mục tiêu, có vẻ không muốn lại gần. Còn cái tên Đạo tặc của Huyết Sát kia không biết đã chạy đi đâu rồi.
Nhiễm Chỉ Thanh Xuân hơi gấp gáp, nếu mấy tên này không tới gần thì lúc đám người Nhiếp Ngôn truyền tống tới, chẳng phải sẽ để bọn chúng chạy thoát sao? Mà phải làm sao để kéo bọn chúng tới đây?
Mấy tên Chiến sĩ của Pháp Sư Liên Minh đã đến gần, tiến vào phạm vi công kích của Nhiễm Chỉ, không khí nhất thời nóng lên.
Từng hào quang ma lực nhảy múa trên pháp trượng của Nhiễm Chỉ, không ngừng phun ra nuốt vào quang mang.
“Đổ Đồ, chúng ta nếu không nhúng tay thì không chừng mấy thằng ngu Pháp Sư Liên Minh đánh không lại tên Nguyên tố pháp sư kia đâu.” Tư Không cau mày nói. Hắn biết một cao thủ Pháp sư như Nhiễm Chỉ Thanh Xuân nếu bộc phát sẽ kinh khủng cỡ nào. Nhắm chừng một hai ma pháp là đủ giết chết một người, hơn nữa kỹ năng khống chế cũng không thiếu, cho dù bị vây công cũng không phải không có lực phản kháng, ít nhất cũng đủ giết bảy tám người.
“Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Hắn hoàn toàn có thể dùng Tùy cơ Truyền tống quyển trục chạy trốn chứ không nhất thiết phải ở lại đây.” Đổ Đồ nói. Dựa theo kinh nghiệm trước giờ, loại cao thủ đạt đến cấp bậc như Nhiễm Chỉ Thanh Xuân chắc chắn phải chuẩn bị sẵn Tùy cơ Truyền tống quyển trục, nhưng Nhiễm Chỉ lại không vội chạy trốn mà lại tự tin ở lại, chẳng lẽ hắn không sợ bị dính Chiến Tranh Gia Tỏa sao?!
Nghe Đổ Đồ nói thế, Tư Không cũng cảm thấy có gì đó không đúng: “Chẳng lẽ đúng lúc hắn dùng hết hàng?”
“Chúng ta cứ đứng nhing xem sao đã!”
Bọn họ không thèm đến gần Nhiễm Chỉ, mà để cho người của Pháp Sư Liên Minh tiến lên vây giết.
Còn về phần tên Đạo tặc của Huyết Sát kia thì vẫn chưa xuất hiện. Đổ Đồ và Tư Không cũng hơi kiêng kị tên Đạo tặc kia, bọn họ không biết rốt cuộc Huyết Sát là loại tổ chức gì, đến bây giờ bọn họ vẫn chưa chính thức tiếp xúc qua. Bọn họ cũng chỉ nghe nói năm người Huyết Sát còn một chút nữa là đã ám sát thành công Nhiếp Ngôn.
Lúc đầu bọn họ cũng không coi trọng Huyết Sát lắm, nhưng vừa rồi thực lực mà tên Đạo tặc kia bày ra cũng khiến bọn họ hơi kinh ngạc. Đối với thế lực thần bí này, bọn họ vô cùng tò mò. Bọn họ không cách nào ra lệnh cho tên Đạo tặc kia, dù sao thực lực hai bên cũng không cách xa bao nhiêu. Cũng không biết tên kia đang ở đâu, nếu hắn chịu ra tay thì Nhiễm Chỉ chắc cũng không chiếm được tiện nghi gì, bọn họ cũng có thể vui vẻ khoanh tay đứng nhìn.
Trùng Phong! Trùng Phong! Trùng Phong!
Ba tên Chiến sĩ của Pháp Sư Liên Minh lao về phía Nhiễm Chỉ.
“Nhãi con, xem ông đập chết mày như thế nào đây!" Một tên Chiến sĩ hét lớn.
"Không biết tự lượng sức!" Nhiễm chỉ cười lạnh, nếu ở ngòai map mà gặp ba tên như thế này thì hắn có thể thoải mái đùa chết bọn chúng.
Nhiễm Chỉ tự buff cho mình một cái Ma Pháp Thuẫn, sau đó lại bắn ra một cái ma pháp rồi lướt nhanh về một bên, rồi lại bắn ra một cái ma pháp nữa.
"Thình thịch" đạo ma pháp này trúng vào người một Chiến sĩ khiến trên đầu hắn bay lên hơn 3000 điểm thương tổn, thanh HP rớt còn 20%. Tên này giật cả mình, pháp thương thật khủng bố!
Đúng lúc hắn đang dừng lại đợi Mục sư và Thánh kỵ sĩ phía sau buff máu thì lại có một đạo ma pháp khác vọt tới. Hắn giật mình vội lăn sang bên cạnh một vòng, né được công kích của Nhiễm Chỉ. Hắn bị dọa một phen đổ mồ hôi hột, may mà ngay sau đó, một Trị Liệu Thuật bay đến kéo thanh HP của hắn tăng lên lại.
Nhiễm Chỉ biết, công kích như thế rất khó giết chết đám người này, hắn chỉ muốn kéo dài thời gian để dụ hai tên của phòng làm việc Dã Lang tới mà thôi.
Hai tên Chiến sĩ khác vẫn đang vọt tới, lúc bọn chúng đang định công kích thì Nhiễm Chỉ ném ra một cái Kháng Cự Quang Hòan đẩy hai tên văng ra, sau đó vừa chạy vừa bắn ma pháp.
Một phía khác, Pháp Sư Liên Minh còn phái thêm người vây chỗ này lại khiến một giọt nước cũng không lọt.
Nhiễm Chỉ Thanh Xuân đã hơi lo lắng, hai tên thuộc phòng làm việc Dã Lang kia hình như vẫn không muốn động tay, luôn giữ khoảng cách xa xa. Xem ra hai tên này đã ngửi thấy mùi nguy hiểm rồi, linh mẫn thật! Nhiễm Chỉ nghĩ hay là cứ liều mạng giết vài người rồi tình, đợi lát nữa mấy người Nhiếp Ngôn sang bọc lót sau.
Một tên Ám mục của Pháp Sư Liên Minh xa xa âm thầm thi triển Chiến Tranh Gia Tỏa, khóa chặt không cho Nhiễm Chỉ sử dụng Tùy cơ Truyền tống quyển trục.
Nhiễm Chỉ chợt nảy sinh một ý nghĩa ác độc, một cái Hàn Băng Bào Hao bay thẳng ra ngoài.
Hn Băng Bào Hao là một siêu cấp kỹ năng công kích, thời gian niệm chú tầm năm giây, trong lúc chiến đấu kịch liệt rất khó sử dụng do thời gian niệm chú của nó quá dài, dễ bii người khác cắt ngang. Nhưng Nhiễm Chỉ Yhanh Xuân lại có một kỹ năng thuấn phát có thể khiến cho thời gian làm lạnh của một kỹ năng khác biến mất, hai kỹ năng này hợp lại khiến uy lực của Hàn Băng Bào Hao trở nên khủng bố.
Một viên băng cầu hình một trái bóng bầu dục to khổng lồ bắn ra, nhất thời biến ảo thành băng trùy bay đầy trời, quét ngang qua tất cả mọi người xung quanh. Ai bị băng trùy quét qua lập tức trên người hiện lên một tầng băng sương, tốc độ giảm mạnh, trên đầu bay lên một đống mấy trăm thương tổn. Tuy là không nhiều lắm nhưng băng trùy vô cùng dày đặc, vẫn có một Thánh kỵ sĩ chết ngay tại trận, xung quanh cũng có năm sáu người sắp cạn máu.
Từng đạo bạch quang hiện lên trên người mấy Chiến sĩ, hồi thanh HP của bọn họ lại.
Nhiễm Chỉ cũng không bỏ qua cơ hội đó, một đạo Hàn Băng Trùy phá không bay đến một Chiến sĩ, "ầm" một tiếng đánh bay tên kia, thanh HP vừa hồi lên một ít lại cạn xuống đáy, chết trận.
Chiến sĩ và Thánh kỵ sĩ bị dính băng sương, tốc độ di chuyển giảm mạnh, bị Nhiễm Chỉ bỏ xa.
Người chơi nghề cận chiến không thể tiếp cận Nhiễm Chỉ nhưng hỏa lực dày đặc từ phía Pháp Sư Liên Minh bắn tới vẫn khiến Nhiễm Chỉ hơi gian nan.
Tuy hắn nhanh chân chạy nhưng vẫn dính phải năm đạo ma pháp, hộ thuẫn vỡ tan, thanh HP cũng suýt cạn. Hắn nhịn đau uống một lọ Cao cấp Thuấn gian hồi phục dược tề, thanh HP lập tức đầy lại. Loại dược tề cao cấp này vô cùng khan hiếm, Ngưu Nhân Bộ Lạc cung cấp cũng có hạn, chỉ có vài người chơi đứng đầu mới được phát một ít, hắn cũng không thể dùng thoải mái được.
Sau đó hắn lại buff thêm một cái Băng Sương Hộ Thuẫn, lao ra ngoài.
Một đạo hàn quang đâm thảng vào ót hắn, vô cùng sắc bén. Nói thì chậm nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh, Nhiễm Chỉ lóe lên một cái, dùng Thiềm Thước né môkt kích trí mạng này.
Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy một thân hình của một Đạo tặc hiện ra, thì ra là tên Đạo tặc của Huyết Sát!
Tên Đạo tặc kia đánh lén thất bại cũng hơi sững sờ, hắn không nghĩ tới Nhiễm Chỉ Thanh Xuân lại phản ứng nhanh như vậy.
Nhiễm Chỉ xoay người bắn ra một cái Băng Sương Thẩm Phán, chỉ thấy băng sương phô thiên cái kia trùm xuống tên Đạo tặc kia.
Tên kia bật Tật Phong Bộ nhanh chóng né tránh, sau đó biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
Nhiễm Chỉ cảm giác được tên kia còn chưa rời đi, vẫn đang lãng vãng gần đây, nhìn chăm chăm vào mình. Một khi hắn bị sơ hở du chỉ một chút cũng sẽ dính một kích trí mạng.
Bị một Đạo tặc như vậy nhắm phải, Nhiễm Chỉ cũng cảm thấy vô cùng áp lực. Hai tên phòng làm việc Dã Lang kia vẫn rề rà không đến gần, nếu qua một lúc nữa thì có khi hắn trụ lại không nổi, đợi không kịp nữa rồi. Vì giữ mạng hay là cứ gọi Niết Viêm lo đại đến.
“Niết Viêm lão đại nhanh tới đi, ta không chịu nỗi nữa.” Nhiễm Chỉ lo lắng nói.
“Hỏa lực của đám Pháp Sư Liên Minh rát quá.”
“Ngươi cần mấy người?” Nhiếp Ngôn hỏi, đeo Thuấn Di giới chỉ vào.
“Nếu như là ngươi tới thì một người là đủ rồi.” Nhiễm Chỉ biết rõ thực lực của Nhiếp.Ngôn, chỉ cần một mình Nhiếp Ngôn ở đây thì vấn đề sẽ được giải quyết.
Nhiếp Ngôn suy nghĩ một chút, hai bọn hắn mục tiêu quá nhỏ, những người khác cứ tiếp tục làm chuyện của mình, một mình hắn qua cũng đủ rồi.
Nhiếp Ngôn dùng kỹ năng Thuấn Di, trước mắt đột nhiên thay đổi, khi hắn mở mắt ra lần nữa đã thấy một chiến trường hỗn loạn.
Nhiễm Chỉ Thanh Xuân vẫn đang vừa chạy trốn vừa bắn trả ma pháp công kích lại sau lưng, đối chiến với người phe Pháp Sư Liên Minh.
Nhiếp Ngôn đột nhiên xuất hiện khiến ai nấy đều ngẩng ra. Một tên thuộc công hội Pháp Sư Liên Minh chợt kinh hô: “Mẹ nó, Trạch Ân Nạp Đức chi kiếm, là Cuồng tặc Niết Viêm!”
Trạch Ân Nạp Đức chi kiếm trong tay hắn thật sự quá nổi bật!
Xa xa, Đổ Đò và Tư Không thấy Nhiếp Ngôn cũng kinh hãi.
“Cuồng tặc Niết Viêm? Sao hắn đến đây được?” Đổ Đô khiếp sợ nói, việc Nhiếp Ngôn xuất hiện gần như không có chút dấu hiệu nào, nằm ngoài toàn bộ dự liệu của bọn chúng.
Tư Không trầm giọng, nói: “Hình như là được truyền tống sang, bọn họ có kỹ năng truyền tống!”
Cuồng tặc Niết Viêm đã xuất hiện, chuyện này ngày càng không đơn giản rồi.
Đổ Đo lo lắng hỏi: “Có khi nào bọn chúng lại phái thêm người đến không?”
“Không biết được!"
Đúng lúc này, Nhiếp Ngôn tiến vào trạng thái Tiềm Hành, ẩn giấu tung tích khiến phe Pháp Sư Liên Minh chợt cảm thấy nặng nề trong lòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]