Nhiếp Ngôn nói một lượt khiến sĩ khí của thành viên Ngưu Nhân Bộ Lạc tăng đến đỉnh điểm.
Rất nhiều thành viên của công hội sẽ không trung thành tuyệt đối với Nhiếp Ngôn, Nhiếp Ngôn cũng không nghĩ mình có mị lực như thế. Nhưng bọn hắn thân ở trong một tập thể, bên cạnh sẽ có những anh em thân thiết, nên bọn họ sẽ không thể tách rời ra khỏi tập thể này được. Giống như Nhiếp Ngôn đã nói, vì những anh em bên cạnh, vì mơ ước, bọn họ nhất định phải thắng, Ngưu Nhân Bộ Lạc mạnh lên thì bọn họ mới có thể theo đó mạnh lên được!
Chỉ vì một cái gọi là mơ ước liền khiến bọn họ không giữ lại gì, toàn bộ góp sức cho Ngưu Nhân Bộ Lạc cũng không thực tế cho lắm. Nhiếp Ngôn cũng đã trả lại cho bọn họ rất nhiều hậu đãi, phúc lợi lẫn sự bảo đảm toàn diện.
Phúc lợi của Ngưu Nhân Bộ Lạc cao đến mức tất cả công hội khác đều không tưởng tượng được. Nếu như chết trong chiến đấu thì cái bọn họ nhận được cũng đủ đền bù cho tổn thất, mà bọn họ giết mỗi kẻ địch lại được thêm phần thưởng, cho nên không cần lo toan gì cả. Ngoài ra trang bị trong kho hàng công hội còn tốt hơn xa so với những công hội khác. Hơn nữa, mỗi tháng bọn họ còn có lương cố định, số tiền này đến từ tiền lời, hoa hồng của các cứ điểm.
Phúc lợi cao cỡ đó khiến Ngưu Nhân Bộ Lạc trở thành giấc mộng trong lòng vô số người chơi. Đồng thời Ngưu Nhân Bộ Lạc cũng vô cùng nghiêm khắc, gần như tuyển thành viên là trong một ngàn chọn một, cho nên mỗi một người chơi có thể tiến vào Ngưu Nhân Bộ Lạc đều có cảm giác vô cùng vinh quang, đây cũng là nguyên nhân khiến bọn hắn đua nhau vào trong công hội.
Đủ nguyên nhân như thế mới làm cho Ngưu Nhân Bộ Lạc có cục diện như ngày hôm nay, tất cả thành viên mới đoàn kết như vậy!
Nhiếp Ngôn đem mười hai chiếc Thuấn Di giới chỉ chia cho đám người Tạ Dao, Đường Nghiêu. U Minh Lôi Ưng của Đường Nghiêu vẫn còn trọng thương cho nên không thể tham chiến. Bất quá Thương Lan Dực Điểu của Bản Chất Ác Ma vẫn còn dùng được.
Nhiếp Ngôn cao giọng nói: “Các anh em Ngưu Nhân Bộ Lạc, mọi người chuẩn bị xong chưa? Nếu đã chuẩn bị xong thì chúng ta lên đường, tàn sát Pháp Sư Liên Minh!”
“Theo Niết Viêm lão đại tàn sát Pháp Sư Liên Minh!”
Thành viên Ngưu Nhân Bộ Lạc hô lên từng tràng đinh tai nhức óc, đi theo sau Nhiếp Ngôn, mạnh mẽ đổ về bên kia quảng trường như thủy triều.
Ở bên kia quảng trường, người của Pháp Sư Liên Minh đang tụ tập, chiếm cứ một góc hẻo lánh khác. Nhiếp Ngôn nhận được tin của Quách Hoài là lần này người của Pháp Sư Liên Minh tham chiến tầm 1200, Thần Thánh Thủ Hộ hơn 800, đây đều là tinh anh đứng đầu của hai công hội. Ngoài ra tập đoàn Thế Kỷ còn thông qua đủ loại quan hệ chiêu mộ thêm 900 người, đều là người chơi thực lực rất mạnh. Hơn nữa, tập đoàn Thế Kỷ còn phái thêm hơn 60 người thuộc phòng làm việc Dã Lang sang. Còn có một tin tức khiến người khác phải chú ý, đó là người của Huyết Sát cũng bị tập đoàn Thế Kỷ dùng giá cao thuê, biến thành tay đấm của họ.
Về phần Huyết Sát thì Nhiếp Ngôn đoán có thể là lực lượng đối địch nào đó của Ngưu Nhân Bộ Lạc, bọn chúng tham gia Tử vong cảnh có khi là muốn tạo phiền toái cho Ngưu Nhân Bộ Lạc.
Còn về phòng làm việc Dã Lang thì Nhiếp Ngôn cũng có nghe nói đến một chút, là thủ hạ chính thức của tập đoàn Thế Kỷ, thực lực không thể khinh thường. Nhiếp Ngôn đã dặn dò người của Ngưu Nhân Bộ Lạc, gặp đám đó phải cẩn thận.
Nếu thống kê lại một chút thì cao thủ đỉnh cấp bên phía Pháp Sư Liên Minh còn nhiều hơn Ngưu Nhân Bộ Lạc. Bất quá Nhiếp Ngôn cũng thấy rõ nhược điểm của họ là đội ngũ quá phức tạp, nếu truyền lệnh ra thì nhất định sẽ khó có thể quán triệt hết. Bàn về phối hợp thì đám Pháp Sư Liên Minh thua xa Ngưu Nhân Bộ Lạc.
Nhiếp Ngôn đi dọc quảng trường, đến chỗ có một lão già mặc pháp bào rách nát, râu bạc tóc trắng, từ mi thiện mục. Đôi mắt lão đục ngầu, giống như một người mù.
Người này chính là NPC nổi tiếng ở cứ điểm Hi Nhĩ Đốn, Tạp Lỗ Nhĩ. Lão có thể mở ra Tử vong cảnh.
Mặt khác, Cuồng Pháp mặc một bộ trường bào màu xám cũng đang đi về phía này, khi thấy Nhiếp Ngôn, vẻ mặt hắn liền trở nên âm trầm.
Tạp Lỗ Nhĩ nghiêng đầu, lỗ tai giật giật, nhờ tiếng bước chân mà định vị hai người đang đến.
Nhiếp Ngôn nhìn về phía lão, nói: “Tạp Lỗ Nhĩ tiên sinh tôn kính, xin mở Tử vong cảnh ra giúp chúng ta.”
“Theo ý chí của thần, Tử vong cảnh là một tràng quyết đấu sinh tử, người chết sẽ bị phạt nặng, chỉ có một bên thắng trận cuối cùng mới ra ngoài được, các ngươi quyết định vào sao?” Tạp Lỗ Nhĩ dùng giọng khàn khàn nói.
Nhiếp Ngôn gật đầu: “Đúng vậy.”
Cuồng Pháp cũng xác nhận.
“Sau khi tiến vào Tử vong cảnh, các ngươi sẽ bị truyền tống đến địa điểm ngẫu nhiên, xung quanh có thể có rất nhiều kẻ thù, các ngươi chuẩn bị đi.” Tạp Lỗ Nhĩ giới thiệu quy tắc một chút.
Tiền đặt cuộc ngoại trừ thắng thua còn có 5 tòa cứ điểm nữa, bất kể Cuồng Pháp hay Nhiếp Ngôn đều vô cùng thận trọng.
Nhiếp Ngôn nhìn thoáng qua đám người phía sau Cuồng Pháp, năm người này trùm áo choàng đen đang trò chuyện gì đó. Từ cử chỉ cùng vũ khí trên tay, Nhiếp Ngôn có thể khẳng định năm tên kia tuyệt đối là cao thủ.
Đám người đó cũng nhìn về phía Nhiếp Ngôn.
“Khắc Lạc, Ô Nha, tên kia chính là Cuồng tặc Niết Viêm, nhớ kỹ mặt hắn, đến lúc đó có thể xuống tay.”
“Nghe nói danh tiếng hắn rất lớn, thật lâu chưa PK với ai, tay ta hơi ngứa một chút.” Tên gọi là Khắc Lạc kia bẻ bẻ tay, nhếch miệng cười nói.
“Đừng khinh địch quá, danh hiệu Cuồng tặc Niết Viêm cũng không phải tùy tiện mà có đâu.” Ô Nha bên cạnh đạm mạc nói, hắn luôn không thích người phương tây lắm. Mặc dù Khắc Lạc đã sinh sống ở Trung Quốc nhiều năm nhưng thủy chung vẫn không học xong đạo lý xử thế của người Trung Quốc.
Nhiếp Ngôn thu hồi ánh mắt, lần này có thể gặp phải một vài kình địch, bất quá Nhiếp Ngôn cũng chưa sợ qua ai, thấy thần giết thần, gặp phật giết phật.
“Cuồng tặc Niết Viêm, bất kể trước đây ngươi may mắn cỡ nào, lần này Pháp Sư Liên Minh chúng ta sẽ không cho ngươi có đường về.” Cuồng Pháp lạnh giọng nói, được tập đoàn Thế Kỷ ủng hộ, khiến hắn sinh ra lòng tin thắng lợi.
“Chỉ bằng những thứ tạp nham này sao?”
Nhiếp Ngôn cười ha ha: “Ai chết vào tay ai còn chưa biết, bây giờ nói thế hình như quá không biết lượng sức mình.”
Cuồng Pháp hừ lạnh: “Chúng ta cứ đợi xem.”
Hơn chín phần người chơi ở đế quốc Cách Lâm Lan đều dõi mắt về trận chiến Tử vong cảnh này. Những người đang trực tiếp quan sát tình huống cũng suy đoán xem rốt cuộc Pháp Sư Liên Minh hay Ngưu Nhân Bộ Lạc là những người cười cuối cùng? Trận chiến này sẽ thay đổi cục diện của cả đế quốc Cách Lâm Lan, bất kể thắng bại, hai bên sẽ khó tránh khỏi một cuộc chiến, bên thắng nhất định sẽ thừa thắng xông lên! Cuối cùng, có lẽ sẽ có một công hội biến mất trên địa đồ.
Tạp Lỗ Nhĩ giơ pháp trượng, không gian xung quanh chợt trở nên kịch liệt.
Hai phe Pháp Sư Liên Minh và Ngưu Nhân Bộ Lạc đều lập tức căng thẳng hẳn lên.
Tử vong cảnh sắp mở ra!
Không gian vặn vẹo một hồi, Nhiếp Ngôn dường như cảm thấy thân thể mình bị vứt lên không trung, vừa rơi xuống, mở mắt đã thấy cảnh vật biến thành một hoang mạc mênh mông. Phía xa xa hắn còn thấy một vài sườn núi cao, có một ít bóng người đang hoạt động. Ở Tử vong cảnh, nếu gặp người chơi khác nếu không phải đồng đội thì sẽ là kẻ thù, trong bản đồ này chỉ có 6000 người mà thôi.
Nhiếp Ngôn cũng không biết những người khác bị truyền tống đến đâu. Muốn sống sót thì trước hết phải tụ tập người phe mình lại đã.
Sau khi toàn bộ người tiến vào Tử vong cảnh, kênh chat lập tức được mở ra.
“Nơi này không có tọa độ, cũng không có cách nào xác định phương hướng, chúng ta tập trung ở đâu đây?” Đao Quang Sáng Chói lên tiếng hỏi.
“Tạm thời không có cách nào, trước hết cứ tự thân chiến đấu đã, chúng ta cứ nhắm hướng Đông mà đi, hẳn là có thể tập trung lại.” Nhiếp Ngôn lên tiếng, có mười hai cái Thuấn Di giới chỉ, có thể dùng để tập trung lại, bất quá cứ tạm giữ liên lạc như vậy là được.
Trong kênh đoàn đội đã truyền đến tin tức, có người của hai phe đã gặp nhau, nổ ra một số trận chiến. Kết quả Ngưu Nhân Bộ Lạc chết sáu, Pháp Sư Liên Minh chết bảy, Nhiếp Ngôn chỉ dặn dò là nếu có khả năng giết thì cứ giết, không thì giữ mạng chứ không có biện pháp chiến thắng hoàn hảo, chỉ có thể cố gắng tránh né, bảo toàn thực lực trước mắt.
Tử vong cảnh rộng lớn vô cùng, đủ loại địa hình như bình nguyên, hoang mạc, ao đầm, sông núi, gò đất… Nhiếp Ngôn bật Tật Phong Bộ lao về phía Đông. Trên sườn núi cao phía trước có hơn mười bóng người đi cùng nhau, do bởi khoảng cách quá xa nên Nhiếp Ngôn không nhìn rõ bọn họ thuộc bên nào. Hắn liền tiến vào trạng thái Tiềm Hành, mò đến gần.
Hơn mười người này đều đeo huy chương đặc thù của Pháp Sư Liên Minh, là một huy chương màu vàng, có một dây vải tím xỏ xuyên qua. Còn Ngưu Nhân Bộ Lạc lại là một cái huy chương màu bạc, phía trên có khắc đồ đằng của Bộ lạc Ngưu Đầu Nhân, chia rõ hai phe.
“Huynh đệ kia, cùng đi đi, ta là Thần Thánh Thủ Hộ.”
“Ta là Pháp Sư Liên Minh.”
“Ta là phòng làm việc Quang Diệu…”
Hơn mười người này đúng là tạp quân, phe nào cũng có, đẳng cấp khoảng trên dưới 70. Trong thời gian này mà lên được level 70 cũng coi như không tệ rồi, trang bị bọn họ cũng khá tốt, ít nhất cũng là Ám kim.
Mộy đám tổng cộng mười một người, hai Đạo tặc, ba Chiến sĩ, sáu Pháp sư, không có Kỵ sĩ và Mục sư. Bọn họ hẳn là nhận được tin tức trên công hội mà đi về phía tây. Nhiếp Ngôn trầm tư một chút, sau đó mò theo sau.
Đám người này cũng không phát hiện được có người theo dõi mình.
Đạo tặc trong đám bọn họ đi trước dò đường, Chiến sĩ thì mở đường đằng trước, đám còn lại theo sát phía sau. Mặc dù lần đầu phối hợp nhưng xem ra đều là người chơi cao cấp nên ý thức cực cao, lúc hành động cũng khá ăn ý.
Đám người kia từ sườn núi đi xuống, tiến vào rừng rậm.
Nhiếp Ngôn cũng đi dọc theo rừng rậm, hắn nhìn rừng cây rậm rạp này, tay nắm chặt chủy thủ, khóe miệng nhếch lên.
Cuộc săn bắt đầu rồi, mười một người này chính là con mồi!
Một khi vào trong loại địa hình như rừng rậm, Đạo tặc xưng vương!
Rừng rậm vô cùng dày đặc không thích hợp cho Hoàng Kim Địa Long thân hình khổng lồ hoạt động nên hắn cũng không triệu hồi nó ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]