Nhiếp Ngôn chọn một vị trí khá thích hợp, khoảng cách với Cự ma Địch Luân Tư tầm 15 mét, vừa đủ tầm công kích.
Nhiếp Ngôn lấy con mắt của Cơ Nhĩ Cách ra đặt trên đất sau đó ngâm nga một đoạn chú ngữ, dồn sự tập trung vào nó. Chỉ thấy ngay sau đó, con mắt của Cơ Nhĩ Cách vốn ảm đạm không chút ánh sáng đột nhiên sáng bừng lên, trong con mắt còn lập lòe quang mang chói lọi.
Dưới sự điều khiển của Nhiếp Ngôn, con mắt của Cơ Nhĩ Cách từ từ bay lên cách mặt đất khoảng một mét, nó chậm rãi bay về phía Cự ma Địch Luân Tư.
Lúc này, hắn đã thấy rõ hơn một chút.
Quái thạch xếp lung tung, các loại thực vật sinh trưởng… toàn bộ đều dần trở nên rõ ràng.
Con mắt của Cơ Nhĩ Cách truyền hết mọi thứ nó thấy đến Nhiếp Ngôn.
Những cảnh tượng này so với việc nhìn bằng mắt thường hơi khác nhau, nó không phải rõ ràng nhưng cũng đã tiếp cận đến mức chân thật rồi. Con mắt của Cơ Nhĩ Cách xuyên qua đám loạn thạch, một lát sau, một thân hình cao lớn xuất hiện trong mắt Nhiếp Ngôn.
Cự ma Địch Luân Tư!
Cự ma Địch Luân Tư hơi nôn nóng bất an, nó giật mình nhìn về phía con mắt của Cơ Nhĩ Cách, dường như cảm giác được gì đó.
Nhiếp Ngôn điều khiển con mắt của Cơ Nhĩ Cách núp sau bụi cỏ, khoảng cách so với Cự ma Địch Luân Tư khoảng chừng 20 mét. Món đồ chơi này nhìn như thế rất dễ giấu, dù ở trong bụi cỏ hay khe đá thì Cự ma Địch Luân Tư cũng rất khó phát hiện.
Cự ma Địch Luân Tư dòm một hồi không phát hiện được gì liền khôi phục lại bộ dạng du đãng.
Nhiếp Ngôn chỉ có thể cho con mắt của Cơ Nhĩ Cách đứng một chỗ, nếu nhúc nhích thì hiệu quả của nó sẽ tự động gián đoạn. Nhiếp Ngôn cũng không đi đâu mà ngồi tại chỗ rút trong hành trang ra mấy cây mũi tên không được phụ ma cài lên Tiêu Thương Phát Xạ.
Lúc hắn làm mấy thao tác này, hình ảnh từ con mắt của Cơ Nhĩ Cách truyền về hơi mờ lại một chút.
Lúc sử dụng con mắt của Cơ Nhĩ Cách phải tập trung, càng tập trung thì hình ảnh truyền về càng rõ ràng, ngược lại thì hình ảnh sẽ mờ dần.
Nhiếp Ngôn nâng Tiêu Thương Phát Xạ lên, nhắm chặt mục tiêu, điều chỉnh phương hướng sau đó bóp cò, một cây tên bắn nhanh ra ngoài, theo một vòng cung cắm xuống mặt đất.
Một tiếng "đốt" vang lên, cây tên cắm xuống chỗ đất cách Cự ma Địch Luân Tư khoảng tầm một mét.
Lần đầu sử dụng con mắt của Cơ Nhĩ Cách vẫn còn chưa quen, hơn nữa Nhiếp Ngôn cũng không rành lắm về việc nhắm Tiêu Thương Phát Xạ, chỉ có thể làm quen dần, cho nên dù mục tiêu lớn như Cự ma Địch Luân Tư hắn vẫn bắn hụt.
Nhiếp Ngôn từ từ thí nghiệm, tập quen dần với Tiêu Thương Phát Xạ.
Sau khi dùng hết một tổ tên, hắn mới quen thuộc với món đồ này, ít nhất cũng không hụt nữa. Dù sao cái đầu của Cự ma Địch Luân Tư to như thế, rất dễ nhắm, nếu đổi lại là mục tiêu nhỏ hơn thì cũng hơi khó.
Nhiếp Ngôn đổi thành các mũi tên phụ ma, bắt đầu dùng Tiêu Thương Phát Xạ nhắm bắn. "Sưu" một tiếng, một cây tên bắn lên trời, sau đó ghim xuống người Cự ma Địch Luân Tư.
"Phốc", đầu tên sáng như tuyết cắm thẳng vào người Cự ma Địch Luân Tư, một vòi máu theo đó phun ra.
Trên đầu Cự ma Địch Luân Tư bay lên một số -120 đỏ chót. Lực công kích của Tiêu Thương Phát Xạ vẫn khá khả quan, đổi lại là tên nỏ bình thường thì với level hiện tại của Nhiếp Ngôn, miễn cưỡng chỉ gây ra được một chút thương tổn cho Cự ma Địch Luân Tư mà thôi. Tiêu Thương Phát Xạ có thể gây hơn 120 sát thương, ngoài ra trên mũi tên còn phụ ma thêm thương tổn kéo dài 5 giây, mỗi giây là 30 sát thương.
Theo tốc độ hồi HP của Cự ma Địch Luân Tư, Nhiếp Ngôn muốn giết nó ít nhất phải mất hơn 3 tiếng.
Với đẳng cấp hiện tại mà có thể giết chết một quái Tinh anh cấp 120 có thể nói là chuyện khó tưởng tượng với người chơi khác.
Nhiếp Ngôn không ngừng bóp cò, từng cây tên xoẹt qua không trung, ghim xuống người Cự ma Địch Luân Tư.
Cự ma Địch Luân Tư thấy mình bị công kích liền rống lên giận dữ, nhưng với IQ của nó nghĩ sao cũng nghĩ không ra kẻ địch trốn ở đâu. Chưa kể tầm nhìn của nó chỉ có 30 mét, xa hơn chỉ là một mảng mờ mờ, căn bản nhìn không được. Bất kể là hắn đi đâu thì mũi tên vẫn từ trên trời cắm xuống người hắn.
Dưới cơn mưa tên của Nhiếp Ngôn, thanh HP của Cự ma Địch Luân Tư dần dần giảm xuống.
Nhiếp Ngôn vẫn kiên nhẫn chờ đợi, theo đà này Cự ma Địch Luân Tư chết chỉ là việc sớm muộn.
Thời gian từ từ trôi qua, hơn 3 tiếng sau, Cự ma Địch Luân Tư ngửa mặt lên trời hét thảm sau đó ngã vật ra đất.
Một tiếng thông báo hệ thống thanh thúy vang lên, Nhiếp Ngôn nhìn qua thì thấy sau khi giết chết Cự ma Địch Luân Tư, hắn trực tiếp tăng lên một cấp, ở cái mốc level này mà 3 tiếng tăng một cấp có thể nói là siêu nhân.
Xem xong thông báo từ hệ thống, Nhiếp Ngôn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thịt xong con trâu này. Hắn thu Tiêu Thương Phát Xạ và con mắt của Cơ Nhĩ Cách lại, tung người nhảy lên nham thạch sau đó lại dùng kỹ năng trên Khiêu Dược Giả giới chỉ nhảy sang bờ nham thạch cùng vòng lửa sang bãi đất trống.
Nhiếp Ngôn lục lọi dưới thi thể Cự ma Địch Luân Tư một chút, nhặt lên hết mấy thứ rơi ra.
Tiếc là không có rớt Ma Lực Thược, hắn nhìn qua mấy vật phẩm thì thấy cũng không tệ lắm, có một món trang bị Bạch ngân cấp 120 không tệ cùng với ba viên bảo thạch.
Cự ma Địch Luân Tư cứ cách 2 tiếng hồi lại một lần.
Nhiếp Ngôn đi sang khu khác train, đến giờ lại quay về giết Cự ma Địch Luân Tư, liều mạng thăng cấp lên.
Tốc độ luyện cấp của Nhiếp Ngôn rất nhanh, người chơi phía dưới liền bị kéo xa ra, chênh lệch ngày càng lớn.
Đến ngày thứ năm, level của Nhiếp Ngôn đã tăng đến 86, đứng đầu bảng top level của cả đế quốc Cách Lâm Lan là Đường Nghiêu mới 79, đứng thứ hai là Tạ Dao 78, thứ ba, thứ năm là lão đại Cuồng Pháp của Pháp Sư Liên Minh và hội trưởng Thánh Diễm của Thần Thánh Thủ Hộ, theo thứ tự là level 78 và 76.
Bọn họ vẫn kém Nhiếp Ngôn quá xa, về phần đế quốc Tát Đặc Ân thì số lượng người chơi ít hơn đế quốc Cách Lâm Lan, có điều thiên phú lại nhỉnh hơn mốt chút. Mặt ưu thế thiên phú thể hiện rõ nhất ở bảng top level, so với đế quốc Cách Lâm Lan còn cao hơn mấy cấp, người đứng đầu là Phong Minh đã đạt đến level 82, Ngang Dực Thiên Sứ cũng đã level 80.
Sau khi tăng lên đến level 80, muốn up level còn khó khăn hơn nữa, nhìn qua thì chỉ thấy kém một hai level nhưng lượng exp chênh lệch có thể nói là kinh khủng.
Mà Nhiếp Ngôn còn kinh khủng hơn, hắn đang điên cuồng up level, chắc không bao lâu nữa sẽ cán mốc level 90.
Theo đẳng cấp ngày càng tăng lên, trong lòng Nhiếp Ngôn chợt nảy sinh một suy nghĩ hơi điên cuồng. Nếu hắn học một đống kỹ xảo Ảnh vũ, có thêm mấy trang bị như Ám Chi Lược Ảnh, Trạch Ân Nạp Đức chi kiếm… sau đó đến level 180 có thể mặc vào bộ sáo trang A Ba Khắc, hơn nữa lại cưỡi Ám Dực Long thì lúc này, mục tiêu mà hắn đặt ra cho mình chính là trở thành người mạnh nhất, trở thành truyền thuyết mà vô số người chơi phải ngước nhìn.
Phải làm người đứng đầu game! Nhiếp Ngôn nghĩ tới đây liền nhiệt huyết sôi trào, kiếp trước trong Tín Ngưỡng quá nhiều trâu bò, cao thủ xếp đầy như dải ngân hà, muốn bộc lộ tài năng giữa một biển sao đó, vượt xa bọn họ là rất khó! Nhiếp Ngôn đây là đang muốn vượt lên chính mình.
Trong lúc train, Nhiếp Ngôn cũng có trở về thành mấy lần, quăng hết đồ vào kho công hội sau đó lấy thêm 3000 cây tên được phụ ma nữa.
Làm hội trưởng của Ngưu Nhân Bộ Lạc, Nhiếp Ngôn có ưu thế mà người khác không sánh được, hắn cần gì thì bên dưới sẽ có hàng trăm hàng ngàn người chạy việc cho hắn.
Sau khi trải qua năm sáu ngày, thị trường bảo thạch đã lạnh xuống, sự tồn tại của cửa hàng bí ẩn đã bị nhiều người hoài nghi, rất nhiều người thấy tình thế không ổn đã vội vàng thu lại bảo thạch mà mình gửi lên đấu giá.
Những người muốn mua bảo thạch thì thấy giá tiền không giảm nữa liền bắt đầu rối rít mua, thị trường lại bắt đầu nóng lên.
Thị trường bảo thạch bắt đầu nghịch chuyển, cán cân cung cầu dần dần được xoay ngược lại.
Tuy nói rất nhiều người vẫn lo là cửa hàng bí ẩn thật sự tồn tại nhưng cũng không tin hoàn toàn như trước.
Đối với Nhiếp Ngôn mà nói đây là một điềm tốt, bây giờ trên đấu giá và thị trường vẫn còn một số bảo thạch giá thấp, còn có thể mua vào một phần nữa. Chứ mấy ngày nữa chắc giá tiền bảo thạch sẽ khó mà giữ mức giá thấp như thế này.
Trong khoảng thời gian này, tiền lời của Tinh Không dược điếm, Thích khách Liên Minh cùng với cứ điểm đều được Nhiếp Ngôn cho người đổi sang bảo thạch. Số Hỏa kháng bảo thạch mà đám Nhiếp Ngôn gửi lên đấu giá cũng đã bị mua không ít, được khoảng 20, 30 vạn kim tệ cũng đem đi mua bảo thạch tiếp.
Giá tiền Hỏa kháng bảo thạch rất cao khiến cho những người đang cần nó khó chịu, nhưng tìm hết thị trường, giá tiền của những viên Hỏa kháng bảo thạch phẩm chất 5 vẫn rất cao, viên nào giá hơi thấp chút vừa bán ra liền bị hốt vì vào phó bản phải cần, không mua không được, bất đắc dĩ bọn họ chỉ có thể bỏ tiền ra.
Trong thời gian này, đám người đi theo phía sau bọn Nhiếp Ngôn cũng thu được không ít tiện nghi. Bên phía Pháp Sư Liên Minh hình như nhìn ra gì đó, bọn họ gom hơn 200 vạn mua hết bảo thạch, có mấy công hội cũng mua một ít, bất quá bọn họ cũng không dám bạo tay như Pháp Sư Liên Minh.
Không nghĩ tới tên Cuồng Pháp này cũng tinh tường thật, hơn nữa còn vô cùng quyết đoán. Để Pháp Sư Liên Minh kiếm được một mớ tiền khiến Nhiếp Ngôn hơi khó chịu, bất quá bọn họ đã ăn thịt dù sao cũng phải chừa cho người ta ít xương. Nhưng hành động của Pháp Sư Liên Minh cũng tạo một ít ảnh hưởng cho thị trường, 200 vạn kim tệ đủ gom đi 10% số bảo thạch trên thị trường.
Trước mắt, số bảo thạch của hai đế quốc Cách Lâm Lan và Tát Đặc Ân bị Ngưu Nhân Bộ Lạc chiếm ba phần rưỡi, mấy công hội như Già Lam Thần Điện, Thần Thánh la Mã Đế Quốc chiếm một phần, Pháp Sư Liên Minh chiếm một phần. Theo số lượng bảo thạch trên thị trường ngày càng ít thì không lâu sau giá cả sẽ tăng trở lại, điều ấy là không thể tránh khỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]