Chương trước
Chương sau
Nhiếp Ngôn tiếp tục lục soát, hắn phát hiện nơi đây ngoại trừ rất nhiều dược tề bán thành phẩm ra thì không còn thứ gì khác. Lập tức nhảy từ đỉnh hộc tủ xuống, hai chân tiếp đất nhẹ nhàng, tiềm hành chậm rãi đến gần cửa lều vải, vén rèm cửa lên, nhìn ra bên ngoài, thấy hai đội Huyết Ảnh chiến sĩ đã đi xa hắn mới an tâm mà bỏ ra. Xa xa tòa nhà hình tròn nóc vàng đã xuất hiện trước mắt, hắn tiếp tục tiềm hành, thẳng hướng trụ sở chính của quân đoàn Huyết Ảnh.

Trước tòa nhà trụ sở là một quảng trường rộng rãi, thỉnh thoảng trên đó có vài Huyết Ảnh Chiến Sĩ đi lại tập luyện. Để lấy được bản thiết kế Băng Sương Thiết Giáp Đầu Thạch Kỵ, Nhiếp Ngôn phải đi vào đây. Nhìn thủ vệ xung quanh canh gác vô cùng nghiêm ngặt, xem ra nhiệm vụ lần này là một thách thức rất lớn đối với bản thân hắn.

Vòng qua mấy Huyết Ảnh Chiến Sĩ, nhích dần tới quảng trường. Ở ngoài cửa tòa nhà là một Huyết Ảnh Chiến Sĩ mặc áo giáp đỏ, cường tráng như gấu. Chính là thằng này rồi!

Người này chính là đầu lĩnh của quân đoàn Huyết Ảnh- Phi Nhĩ Bố Lạp Trạch- lãnh chủ cấp chín mươi.

Rất khó để né khỏi tầm mắt của hắn mà đi vào tòa nhà hơn nữa phía trước quảng trường, trên bãi đất trống còn hơn trăm Huyết Ảnh bình thường đang canh gác.

Tuy nhiên trước khi đến đây, Nhiếp Ngôn đã sớm nghĩ ra biện pháp.

Bước đầu đi vòng ra phía sau của tòa nhà.

Tòa kiến trúc này xây hoàn toàn bằng đá, phía ngoài trát vôi màu vàng, vô cùng nhẵn bóng. Hắn sờ lên tường, cảm giác cực kì rắn chắc, căn bản không thể phá vỡ. Lối vào duy nhất là cánh cửa đằng trước nhưng nơi đó toàn là Huyết Ảnh Chiến Sĩ, muốn lại gần cũng khó.

Nhiếp Ngôn mở trang Thần Thánh Cố Dong ra triệu hồi Thánh Kỵ Sĩ Khắc Lỗ Khắc cấp 10, thuộc tính của tên này tương đối tốt, có đến 12000 HP.

Thánh Kỵ Sĩ còn có thể tăng thêm một ít Thần Thuật cho bản thân, tăng thực lực toàn diện.

Nhiếp Ngôn sử dụng kỹ năng của Ba Hành Giả giới chỉ, thân thể dán lên tường, bắt đầu chậm rãi leo lên trên, tránh né tầm mắt của binh sĩ tuần tra xung quanh. Vượt qua đỉnh tòa nhà, tiến sát mái hiên ngay trên cửa vào, hắn như một con nhền nhện nằm sấp tại đây, nằm im không nhúc nhích, không ai phát hiện được.

Nhìn xuống dưới, tên đầu lĩnh quân đoàn huyết ảnh Phỉ Nhĩ Bố Lạp Trạch đang cách hắn khoảng bảy, tám mét. Phỉ Nhĩ Bố Lạp Trạch đứng trên bậc thềm tòa nhà, Nhiếp Ngôn có thể nhìn rõ được cả đằng sau gáy hắn.

Điều khiển Thánh Kỵ Sĩ Khắc Lỗ Khắc, vòng đến từ phía sau, từ từ tiếp cận bọn họ.

Khí Thế Như Hồng!

Tự tăng thêm trạng thái cho mình, tên Thánh Kỵ Sĩ khởi bước, vọt tới trước quảng trường, bất kể Nhiếp Ngôn ra lệnh gì, hắn đều làm theo, anh dũng không sợ chết.

Đám Huyết Ảnh Chiến Sĩ đang đi qua dạo lại trên quảng trường, không hề đề phòng, tên Thánh Kỵ Sĩ bất ngờ vọt qua, xông thẳng vào giữa đội hình.

Hắn không dừng lại công kích kẻ nào, rất nhanh đằng sau đã kéo theo một đoàn chiến sỹ Huyết Ảnh.

Phỉ Nhĩ Bố Lạp Trạch bị kẻ đột nhiên xông vào hấp dẫn, hắn xài Xung Phong, phóng thẳng tới kẻ xâm nhập, chỉ cần một lát, hắn có thể giết chết kẻ này.

Phỉ Nhĩ Bố Lạp Trạch há lại có thể để Khắc Lỗ Khắc hung hăng càn quấy ở trước mặt hắn như thế!

Thấy lực chú ý của tên đầu lĩnh đã chuyển sang mục tiêu khác, Nhiếp Ngôn mỉm cười, thân hình lóe lên, từ trên cùng góc trái cửa chui vào tòa nhà.

Không gian bên trong nơi này không quá rộng rãi. Phía trước là phòng khách, đại khái 64m2, tiếp theo là chừng mười mấy phòng nhỏ hơn đan dày đặc. Vì lần đầu tiên tới đây, bên trong có những gì Nhiếp Ngôn không biết quá rõ ràng, tuy nhiên vị trí của vài vật, hắn vẫn biết được.

Trong đại sảnh đứng sừng sững mấy cây cột đá, ở sau là một số lượng lớn bàn.

Nhiếp Ngôn ngựa quen đường cũ, chạy tới một góc hẻo lánh trên đại sảnh, chỗ đó đặt một cái bảo rương kim loại Ám Kim cấp, phải mở bảo rương này trước mới có thể lấy được chìa khóa ngăn tủ chứa bản vẽ Băng Sương Thiết Giáp Đầu Thạch Kỵ. Kiếp trước khi tới đây cùng đoàn, hắn là một chân đả tương du (*đánh đấm giả bộ cho có khí thế),mục đích kiếm kim tệ. Đoàn đội kia dùng tiền thuê 200 người chơi, chết chỉ còn lại mấy chục người mới thông qua bản đồ này. Thời điểm đó, hắn là Đại Đạo Tặc cấp 110, thực lực coi như không tệ, miễn cưỡng còn sống, hoàn toàn không có tư cách mở Ám Kim bảo rương.

Ở kiếp này, Nhiếp Ngôn làm những chuyện mà nhiều người nghĩ cũng không dám nghĩ.

Hắn cúi người xuống, bắt đầu mở bảo rương.

Thời gian trôi qua từng giây, hiển thị trạng thái mở của nó.

Hệ thống: Mở bảo rương, độ hoàn thành độ 5%... 8%...

Đang trong quá trình mở khóa, Nhiếp Ngôn đột nhiên nhận được tin tức hệ thống, Thánh Kỵ Sĩ Khắc Lỗ Khắc đã ngủm. Tên Thánh Kỵ Sĩ này vốn dùng để hi sinh, Nhiếp Ngôn hoàn toàn không tin tưởng hắn có thể sống sót dưới sự tấn công của Phỉ Nhĩ Bối Lạp Trạch. Có thể dẫn tên đầu lĩnh quân đoàn Huyết Ảnh rời đi, coi như công đức viên mãn.

Bảo rương mới mở ra gần 89%, một thân ảnh cường tráng đã hiện ra trong tầm mất Nhiếp Ngôn- chính là Phỉ Nhĩ Bối Lạp Trạch đang tiến vào!

Nhiếp Ngôn lo nơm nớp, nếu tên đầu lĩnh này phát hiện, hắn chắc chắn xông lại đây, cắt đứt quá trình mở rương.

Nhiếp Ngôn căng thẳng, Phỉ Nhĩ Bố Lạp Trạch đang từng bước từng bước tiến lại gần đây, tiếng bước chân ngày càng gần.

Mấy cây cột trong đại sảnh che lấp thân hình Nhiếp Ngôn, động tác của hắn nhanh như mèo, cẩn thận mở khóa, khi Phỉ Nhĩ Bố Lạp Trạch đã sát gần thì ‘cạch’ một tiếng, bảo rương mở ra.

Thò tay vào trong, ngoài một cái chìa khóa thì không còn vật gì.

Trong chớp mắt cầm được chìa khóa, Nhiếp Ngôn lập tức sử dụng Âm Ảnh Vũ Bộ nhanh chóng lướt đi, biến mất cuối hành lang.

Ám kim bảo rương từ từ biến mất, đợi Phỉ Nhĩ Bố Lạp Trạch nhìn tới thì đã không còn, hắn gào lên.

“Tên đạo tặc bỉ ổi nào, dám đánh cắp chìa khóa của ta! Ta phải xé nhỏ ngươi!”

Phỉ Nhĩ Bố Lạp Trạch vừa phẫn nộ chửi bới, vừa hướng một gian phòng ở xa chạy đi.

Nhiếp Ngôn dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới phòng của tên đầu lĩnh, một cước đá văng cửa gỗ, ánh mắt của hắn nhanh chóng tập trung vào một cái tủ bằng kim loại trong phòng. Không có thời gian để hao phí, Phỉ Nhĩ Bố Lạp Trạch lập tức sẽ đến đây!

Hắn không do dự chạy qua, bắt đầu tra chìa khóa vào hộc tủ.

Đã có chìa phù hợp, mở khóa vô cùng đơn giản. Qua vài giây đồng hồ, “cạch” một tiếng, cửa tủ đã bị mở. Bên trong nằm lẳng lặng một chồng bản vẻ, tất cả đều là bản thiết kế Băng Sương Thiết Giáp Đầu Thạch Kỵ, chia làm hai mươi phần, một phần cũng không thể thiếu.

Nhiếp Ngôn ném hết những bản vẽ này vào ba lô, kiểm tra qua ngăn tủ, chỉ thấy trong góc nó còn một cái hộp vuông màu đỏ.

Cầm lấy chiếc hộp mở ra, bên trong có một hạt châu to cỡ nắm tay màu đen, một màu đen tinh khiết giống như ngọc trai, sáng bóng. Từ nó một cỗ khí tức tà ác đập thẳng vào mặt.

Nhiếp Ngôn nhìn thuộc tính của tà ác bảo châu.

Tà ác bảo châu: vật phẩm đặc thù, vật phẩm nhiệm vụ.

Miêu tả vật phẩm: Bảo châu chứa lực lượng tà ác cực mạnh, chỉ có sức mạnh quang minh mới có thể tinh lọc.

Nắm giữ vật phẩm này không thể dùng quyển trục truyền tống. Nếu người chơi tử vong, vật phẩm sẽ mất.

Tà ác bảo châu chỉ có một, người chơi khai hoang mới nhận được.

Muốn thuận lợi mang nó đi, nhất định phải tránh thoát Phỉ Nhĩ Bố Lạp Trạch nhưng không thể sử dụng vật phẩm truyền tống, nhiệm vụ này xem ra rất khó khăn.

Nhiếp Ngôn bỏ hạt châu vào ba lô.

Chỉ thấy ở cửa phòng có bóng người lóe lên, tên đầu lĩnh đã vọt vào.

Thấy Nhiếp Ngôn, hắn gầm thét dữ tợn: “Tên đạo tặc ti tiện, đây là lãnh địa của quân đoàn Huyết Ảnh, kẻ xông vào-chết! Giao đồ vật ngươi lấy ra đây!”

Phỉ Nhĩ Bố Lạp Trạch lao đến tấn công Nhiếp Ngôn, đại kiếm trong tay chém xuống.

Lôi Đình Nhất Kích!

Toàn thân hắn cơ bắp cuồn cuộn, cả người như một đầu bạo hùng, đại kiếm trong tay mạnh mẽ sắc bén, bổ thẳng xuống Nhiếp Ngôn.

Không thể dùng quyển trục truyền tống, Nhiếp Ngôn liều mạng. Nếu tình huống vạn bất đắc dĩ, hắn đành phải bỏ Tà ác bảo châu lại. Dù vậy nhưng đồ đã tới tay, Nhiếp Ngôn thật không cam lòng cứ vậy giao ra.

Đại kiếm sắp chém trúng, sử dụng một chiêu Tật Phong Bộ, Nhiếp Ngôn lách người né qua, luồn qua nách Phỉ Nhĩ Bối Lạp Trạch.

So sánh về hình thể, biến thân cho nho của Nhiếp Ngôn nhỏ gầy hơn hẳn, bù lại động tác của hắn hết sức nhanh nhẹn. Song phương chênh lệc hình thể quá lớn, Phỉ Nhĩ Bố Lạp Trạch rất khó bắt được Nhiếp Ngôn.

Một kích đầu thất bại, tên đầu lĩnh lập tức quay đầu tìm kiếm thân ảnh Nhiếp Ngôn. Trong mắt hắn xoẹt qua một đạo thần quang màu hồng yêu dị, tập trung vào phương hướng sử dụng Tật Phong Bộ thoát đi của kẻ xâm nhập, tăng tốc vọt tới.

Tốc độ của hắn tất nhiên nhanh hơn Nhiếp Ngôn nhiều, trong giây phút đã đuổi tới sát phía sau, đại kiếm trong tay bổ thẳng xuống cổ tên đạo tặc.

Cảm giác được kiếm thế bén nhọn sau lưng, Nhiếp Ngôn giật mình: động tác của người này thật nhanh.

Thân thể thu nhỏ lại chỉ còn một phần ba tuy nhiên tốc độ di động cũng giảm xuống theo tỷ lệ, Phỉ Nhĩ Bố Lạp Trạch muốn đuổi kịp Nhiếp Ngôn, dĩ nhiên càng đơn giản.

Mắt thấy bản thân đang lâm vào hoàn cảnh cực xấu, cách thoát thân duy nhất bây giờ của hắn là dựa vào hình thể nhỏ hơn và động tác linh hoạt hơn. Trong giây lát khi đại kiếm bổ xuống, Nhiếp Ngôn vội lăn một vòng tránh thoát, “oanh” một tiếng, vị trí ban đầu của hắn đã bị chém trúng, từng phiến đá phủ kín trên mặt đất lập tức vỡ thành mảnh nhỏ, chỉ để lại một đạo vết kiếm rộng 2 thước.

Nhiếp Ngôn hít một hơi lãnh khí, lực lượng kẻ này thật cường hãn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.