Chương trước
Chương sau
Xử lý xong chuyện tình trong công hội. Nhiếp Ngôn nhìn lại một chút thời gian. Còn khoảng 4,5 phút nữa là hết giờ tham gia game. Hắn liền logout.

Xuống dưới lầu, hắn thấy ba mẹ đã đi làm rồi. Họ mỗi ngày đều là như vậy, đi sớm về trễ, vì sự tình trên công ty mà bận rộn. Điều kiện sống của gia đình Nhiếp Ngôn hiện tại đã khá hơn trước nhiều. Nhờ có ba mẹ hắn giúp đỡ, không tí họ hàng thân thích cũng đều thoát khỏi cảnh nghèo khó. Họ đều về giúp đỡ ba mẹ Nhiếp Ngôn trong việc kinh doanh trên công ty. Về phần đám cậu mợ, bác gái kia của hắn đều lưu lại Trữ Giang. Mặc dù cuộc sống cũng không quá quẫn bách. Nhưng cũng không cách được như kiếp trước, hưởng một cuộc sống xa hoa. Công ty của ba mẹ không có đám sâu mọt kia, nhất định sẽ phát triển rất tốt.

Bỗng điện thoại của Nhiếp Ngôn rung lên.

“Nhiếp Ngôn, ngươi đã gây sự trên trường học hả?” Thanh âm Nhiếp phụ trầm thấp, làm cho Nhiếp Ngôn có chút e ngại. Kiếp trước lúc hắn hơn hai mươi tuổi. Hắn vẫn rất sợ phụ thân.

Mà phụ thân của Nhiếp Ngôn lại là người cực kỳ nghiêm khắc. Cảm giác vừa kính vừa sợ đối với phụ thân đã ngấm sâu vào máu hắn rồi. Hắn cũng như rất nhiều người. Đụng phải địch nhân mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ không sợ hãi. Nhưng phụ thân mà vừa giơ tay lên lập tức chạy trối chết. Trên thực tế, hắn quá kính yêu với phụ thân mà trở thành sợ hãi.

“Ta nghe nói ngươi đã đánh một đồng học đến trọng thương phải không? Làm con người ta phải nằm viện vài ngày!”

“Tên kia, là do con với hắn thi đấu thể thao dưới dạng cách đấu. Mọi người đều đi xem, còn nói bị thương thì tự chịu. Mà hắn còn vượt qua trắc nghiệm của trường đệ nhất quân đội rồi. Ai biết hắn yếu như vậy. Con mới đạp một cước đã nằm lăn trên mặt đất rồi” Nhiếp Ngôn lầm bầm một câu, bất quá Lưu Thụy quả thật thì hắn âm thầm cố tình đạp cho nằm viện.

“Còn dám mạnh miệng!” Nhiếp phụ hừ lạnh một tiếng.

Nhiếp Ngôn lập tức im thin thít. Hắn cũng không giám nói tiếp nữa, sợ chọc tức phụ thân.

“Đợi người bạn học kia lành lại đến trường, ngươi nhớ qua xin lỗi hắn. Ngươi có biết là đã chọc vào phiền toái thế nào không? Đứa bị ngươi đánh chính là con của đại cổ đông tập đoàn Long Dược đấy. Mà tập đoàn Long Dược tại cả khu vực Hoa Nam là một tay che trời” Nhiếp phụ mắng.

“Hắn đến tìm ba gây phiền toái?” Nhiếp Ngôn hỏi, trong mắt thoáng hiện lên một tia sát khí.

Nếu Lưu Thụy giám đến tìm ba mẹ hắn gây phiền phức. Nhiếp Ngôn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

“Không có, tổng giám đốc tập đoàn Long Dược khá tốt, đã đứng ra lên tiếng chuyện này. Hơn nữa hắn bị thương trong lúc cách đấu, họ cũng không có gì để nói. Nhưng nhớ về sau làm việc phải có chừng có mực đấy” Nhiếp phụ ngữ khí nghiêm nghị nói.

“Dạ” Nhiếp Ngôn chỉ có thể ủ rũ đáp ứng.

Sau đó hắn cúp máy. Cảm thấy có chút khó chịu, cũng không thể tránh được. Lúc này, hắn suy nghĩ rất là nhiều, trong hiện thực cũng vậy mà trong game cũng thế. Nếu chỉ dựa vào sức lực một người tự bươn trải chắc chắn không được. Hắn còn phải xây dựng thế lực riêng của mình mới được. Nhưng bắt đầu từ đâu đây? Rồi bỗng nhiên hắn nhớ tớ Ngụy Khải. Tên này kiếp trước quả thật cũng có một hồi khá phong quang. Về sau vì không có hậu trường cứng rắn mới bị ngã xuống. Trước hắn còn xin gia nhập Ngưu Nhân Bộ Lạc, Nhiếp Ngôn và Đường Ngưu còn gạt hắn.

Suy nghĩ một lát, dù sao giờ cũng chưa gặp hắn. Đợi hết khóa học này rồi tính sau.

Văn phòng của ba mẹ Nhiếp Ngôn bố trí hết sức đơn giản. Chỉ có vài cái bàn lớn, bên trên để đầy văn bản, tài liệu.

Nhiếp phụ sau khi cúp máy. Biểu hiện nghiêm khắc trên mặt tan ra. Khóe miệng cong lại thành một đường.

“Chuyện gì mà cao hứng vậy, cười không khép được miệng kìa” Nhiếp mẫu bên cạnh ôn nhu, rót cho hắn một chén nước.

“Ngươi sinh cho ta một nhi tử thật tốt a, tên xú tiểu tử này, ngay ngày khai giảng đã đem con nhà người ta đánh một trận, trọng thương phải nằm viện vài ngày kia kìa” Nhiếp phụ cười nói.

“Nó đánh con người ta như thế, ngươi còn cao hứng” Nhiếp mẫu trừng mắt lườm hắn một cái, hắn thật sự có chút không thể nói lý mà.

“Đó là tại sân cách đấu! Ai bị làm sao đều tư chịu, không được nói gì hết! Cái này gọi là hổ phụ không sinh khuyển tử! Tên kia tên là cái gì mà Lưu Thụy thì phải, là con của đại cổ đông tập đoàn Long Dược, lớn thứ hai trong khu vực, nghe nói đã thông qua trắc nghiệm của đệ nhất trường quân đội. Con của ta dùng một đạp đã làm nó ngã quay ra đất, thế chẳng phải nói, con so so với nó còn mạnh hơn nhiều à. Như thế có thể dễ dàng tiến vào trường đệ nhất quân đội, ta như thế nào lại mất hứng, ta còn phải đi uống vài chén” Nhiếp phụ cười to nói, không nghi ngờ đang rất vui vẻ. Về chuyện tình đánh người, nam nhân nào mà chả có chút huyết tính. Trên sân cách đấu, đạp ngã vài thằng là chuyện bình thường.

“Chúng ta đắc tội Lưu Đỉnh, liệu có vấn đề gì không? Tiểu Ngôn nó cũng quá lỗ mãng đi” Nhiếp mẫu lo lắng nói.

“Đánh thì đánh, trời có sập xuống lão tử cũng đỡ cho hắn. Cùng lắm thì ta nhờ mấy chiến hữu cũ giải quyết, chắc gì đã sợ Lưu Đỉnh. Huống hồ giám đốc tập đoàn Long Dược đã nói, đây là chuyện bình thường trong cách đấu. Bọn hắn cũng chả moi móc được gì. Sao phải sợ” Nhiếp phụ cao giọng nói. Hắn ngày xưa cũng coi như từng ăn nàm ở chiến trường, từng trải việc đời. Mưa bom bão đạo cũng đã nếm qua, không đến mức vì chuyện nhỏ thế này mà luống cuống tay chân.

Đã từng đi lính chính là một thân ngạo nghí. Ép đến đâu cũng không ép nổi. Nhiếp mẫu không biết nói gì nữa. Nhiếp phụ mặc dù rất nghiêm khắc với Nhiếp Ngôn. Ngày trước nếu Nhiếp ngôn nghịch ngợm gây sự, hắn lập tức đánh mắng, nhưng trong nội tâm lại rất là đau.

“Hai lão chiến hữu kia, tuy đều là tư lệnh quân khu, nhưng bọn hắn cũng chưa chắc chịu hỗ trợ đâu!” Nhiếp mẫu nói. Trải qua thời gian lâu như vậy, cho dù có giao tình, chỉ sợ cũng bị phai nhạt.

“Chiến hữu sinh tử chi giao. Đây chính là giao tình bằng tính mạng. Bọn hắn nếu giám làm căng, ta liền đánh bọn hắn. Bọn lão Lưu, lão Lâm nhất định cũng không bỏ qua!” Nhiếp phụ nói.

Nhiếp Mẫu tuy rằng rất lo lắng, nhưng nghe Nhiếp phụ nói như vậy cũng yên tâm hơn chút ít. Nàng lập tức điện cho Nhiếp Ngôn, nhắc nhở hắn đừng gây chuyện trong trường học. Dù sao cũng là trường quý tộc, tùy tiện lấy ra một người, ai mà không có chút bối cảnh.

Nhiếp Ngôn nhận liên tiếp hai cuộc gọi, chỉ có thể cười khổ không thôi. Lại nghe qua lời phụ thân nói, cũng khá ngạc nhiên. Tên Lưu Thụy kia không ngờ lại là con trai của đại cổ đông lớn thứ hai tập đoàn Long Dược Lưu Đỉnh. Không ngờ hắn ẩn nhẫn sâu như vậy, không đem ra khoe khoang. Bảo sao kiếp trước Tạ Dao từng nói qua, Lưu Thụy cùng gia đình nàng rất thân thuộc. Nguyên lai đều thuộc tập đoàn Long Dược. Xem ra Nhiếp Ngôn vẫn đánh giá thấp đối thủ của mình.

Một đạp kia quả thật là rất sảng khoái rồi. Nhưng lại đem tới chút phiền toái.

Về sau làm việc nhất định phải thận trọng hơn mới được. Không thể hành động theo cảm tính.

Đã gây ra phiền toái, tốt hơn là ngẫm lại xem nên ứng đối thế nào. Nhiếp Ngôn cũng muốn xây dựng thế lực của riêng mình, nếu không e rằng sẽ bị người khác gặm cho đến cặn bã cũng không còn. Nếu như có thể lấy được danh ngạnh vào trường đệ nhất quân đội. Vậy là tốt nhất. Vào trường đệ nhất quân đội, ai cũng không giám động đến nữa.

Lưu Thụy chắc phải nằm viện vài ngày. Mấy ngày gần đây hắn là không gặp hắn rồi. Nhiếp Ngôn lên xe đi tới trường.

Lúc hắn đi vào phòng học. Trong phòng thưa thớt, có vài mạng lèo tèo. Tạ Dao đang ngồi cạnh bàn không biết đang làm gì. Trên người là một chiếc sơ mi hồng nhạt kết hợp với váy mầu trắng, cho người ta cảm giác thanh xuân mỹ lệ. Tóc tết thành một búi đằng sau kiểu đuôi gà, không dùng bất cứ một đồ trang sức nào (DG: Nguyên văn là bò, ý lộn đuôi, nhưng ta thấy ngang quá nên xài gà cho nó dân dã)

Trong tia nắng sớm chiếu qua cửa sổ, trông nàng tựa như một thiên sứ.

Cũng giống như đang trong Tín Ngưỡng vậy, cảnh tượng như trong mộng.

Vẻ mỹ lệ ngồi cùng bàn này đang nhíu nhíu mày tự hỏi cái gì đó, nhìn từ bên cạnh, khuôn mặt trái lê trắng noãn, hơn cả dương chi bạch ngọc. Đôi mắt và cặp lông mày như được ai đó vẽ lên vậy.

Nhiếp Ngôn đang đứng bên trên liền ngồi xuống. Lặng lẽ ngắm nhìn Tạ Dao bên cạnh. Vẫn là vẻ xinh đẹp ấy, hắn lại càng có cảm xúc sâu sắc. Hai kiếp rồi, kiếp trước hắn chỉ dám dùng khóe mắt len lén nhìn Tạ Dao. Kiếp này, tâm cảnh hắn đã hoàn toàn khác trước.

“Tạ Dao, wút mo ling” Nhiếp Ngôn mở miệng chào hỏi.

Tạ Dao quay đầu, đánh giá phong độ Nhiếp Ngôn hôm nay một cái rồi hé miệng cười nói “Buổi sáng tốt lành nha”. Nhìn Nhiếp Ngôn, nàng có chút hoảng hốt. Niếm Viêm trong game và Nhiếp Ngôn trong hiện thực vẫn có ít khác biệt. Nàng đột nhiên cảm giác, chính mình khi tiếp xúc với Nhiếp Ngôn, dùng hai thân phận bất đồng tiếp cận hắn. Cuối cùng khi Nhiếp Ngôn biết được hai thân phận kia chỉ là một, không biết vẻ mặt của hắn lúc ấy sẽ thế nào a? Trong lòng nàng đột nhiên có ý nghĩ tà ác.

“Hôm nay hình như là khóa cách đấu thì phải” Chứng kiến Tạ Dao có chút thất thần, Nhiếp Ngôn lên tiếng nói.

“Ah, đúng vậy nha. Còn có 20” nữa là vào tiết rồi” Tạ Dao hồi phục tinh thần nói.

Nhiếp Ngôn nhớ lại, mỗi lần đến khóa cách đấu, Tạ Dao luôn là người tích cực nhất. Kiếp trường lúc còn học cấp 3, thực lực của hắn so với Tạ Dao mạnh hơn một chút. Dù sao cũng là nam sinh, nếu chỉ là cậy mạnh thì vẫn hơn nữ sinh rất nhiều. Bất quá lúc đó, Nhiếp Ngôn ngay cả liếc mắt nhìn Tạ Dao cũng không giám chứ đừng nói đến việc đối mặt cùng nói chuyện với Tạ Dao.

Uhm

Rất nhanh sẽ vào tiết cách đấu. Nhiếp Ngôn không khỏi có chút chờ mong. Kiếp trước lúc học cách đấu, Tạ Dao mặc đồng phục nhìn rất anh khí và mỹ lệ a.

Đúng lúc này, đám người Địch Hạo và Lý Duệ đi vào lớp. Thấy Nhiếp Ngôn lập tức hưng phấn chạy tới.

“Hắc, huynh đệ, ta vừa nghe nói chuyện của các ngươi ngày hôm qua, các ngươi thật là ngưu đó nha” Địch Hạo hưng phấn nói. Hắn nghe được một ít tin tức của Ngưu Nhân Bộ Lạc, mắt trợn mồm há. Lại càng bội phục Nhiếp Ngôn hơn. Hắn còn chưa thấy qua ai ngưu khí hơn Nhiếp Ngôn. Hội trưởng của Ngưu Nhân Bộ Lạc a, đây chính là nhân vật trong truyền thuyết. Vậy mà giờ này lại đứng sờ sờ trước mắt hắn. Làm hắn cảm thấy khó tin. Mà ngay cả buổi sáng lúc bò dậy, hắn cũng muốn thử cấu mình vài cái xem có phải đang nằm mơ hay không.

Địch Hạo đã từng nói qua sẽ giữ bí mật cho Nhiếp Ngôn, không đem thân phận của hắn mà tuyền truyền công khai khắp nơi. Đám Lý Duệ cũng ào ào chào hỏi cùng Nhiếp Ngôn, sau đó nhìn nhìn Nhiếp Ngôn đang đứng cạnh Tạ Dao, quay qua kéo kéo Địch Hạo.

Địch Hảo hiểu ý, nói với Nhiếp Ngôn “Lát nói chuyện tiếp nhé”

Thời gian đi học sớm trước 20 phút này là thời điểm thật tốt để Nhiếp Ngôn ở cùng một chỗ với Tạ Dao. Bọn hắn muốn nói chuyện với Nhiếp Ngôn, đợi lát nữa vào lớp cách đấu là có thể thoải mái.

Bọn hắn đều tự động trở lại chỗ ngồi.

Một đám đồng học nam bên cạnh cùng nhau đi đến chỗ Địch Hạo khoe khoang nói:” Địch Hạo, ta vừa up lên 27 rồi, còn lấy được một kiến trang bị bạch ngân nữa. Lần sau online giao hữu mấy ván không?”

“Ta không đánh với ngươi”

“Như thế nào? Sợ hả?”

“Cái cục kít, cháu ngươi mới sợ ngươi ấy”

“Thế thì chúng ta đánh cuộc chút gì nhé”

“Ngon, cược thì cược” Địch Hạo vui vẻ, bày ra bộ dáng hèn mọn. Hai mươi bảy cấp a, ca đùa chết ngươi, cho ngươi giãn gân giãn cốt.

Nghe đám Địch Hạo bên kia nói chuyện phiếm. Nhiếp Ngôn cười cười. Kiếp trước, hắn cũng thường xuyên tham gia kiểu pk đánh cược này với đám đồng học, ngẫu nhiên còn có thể kiếm được ít đồ.

Nhiếp Ngôn quay đầu lại, Tạ Dao lập tức quay đi. Nàng đang gõ gõ cái gì đó trên máy tính, cảm giác được ánh mắt của Nhiếp Ngôn nhìn đến, đôi hàng lông mi cong cong bỗng nhúc nhích. Thể hiện nội tâm của nàng đang không bình tĩnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.