Vũ Lam nhìn thoáng qua Nhiếp Ngôn, bộ dáng như không để ý tới Nhiếp Ngôn nhưng trong lòng lại nghĩ qua bọn họ đã thiếu nhiều ân tình Nhiếp Ngôn càng ngày càng nhiều sắp đến mức không trả nổi nữa.
- Yểu Yểu, giúp chúng tôi cám ơn Niết Viêm nhé, nếu không có hắn chúng ta không thể có được nhiều trang bị tốt như vậy.
Vũ Lam nói, so với việc Nhiếp Ngôn lấy hết trang bị Đạo Tặc thì không quá đáng chút nào.
- “Được.”Yểu Yểu nói, đi đến bên cạnh Nhiếp Ngôn, con mắt trong suốt quan sát vẻ mặt của Nhiếp Ngôn
- Nhìn ta làm gì?
Nhiếp Ngôn nhìn Yểu Yểu cười nói.
- Chúng ta lấy Viên thuẫn đó ngươi không thấy tiếc sao?
Yểu Yểu cười, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên đôi lúng đồng tiền.
- Một kiện Viên thuẫn mà thôi, ta là người nhỏ mọn như vậy à, dù sao thứ ta dùng được ta đều đã lấy, hơn nữa ta có bảo thạch rớt ra từ Thụ yêu vương đã là rất tốt rồi, Viên thuẫn đối với ta vô dụng. Vào Thụ yêu lâm các ngươi cũng ra sức, một mình ta không thể qua phó bản được.
Nhiếp Ngôn nói, lúc Yểu Yểu cười rộ lên thật mê hoặc chết người, làm cho tim hắn đập nhanh hơn, nhưng lập tức nghĩ tới Tạ Dao tâm tình của hắn liền bình tĩnh lại.
- Viên thuẫn kia rất có giá trị. Ta thay mặt đội trưởng cám ơn ngươi.
- “Ừ.” Nhiếp Ngôn chợt nghĩ, nhìn thoáng qua hướng cách đó không xa, dáng người Vũ Lam thon thả, chỗ lồi chỗ lõm có thể nói là hoàn mỹ, trên khuôn mặt xinh đẹp luôn tươi cười khi nói chuyện, trong ấn tượng của hắn Vũ Lam khá cao ngạo hiếm khi lại có lúc cúi đầu như bây giờ.
Hiểu biết của Nhiếp Ngôn về Vũ Lam cũng chỉ giới hạn trong lần nàng đuổi giết tên ngoạn gia vì một câu đùa giỡn, giết tên kia về đến 0 cấp. Lúc ấy Nhiếp Ngôn tưởng tượng nữ nhân như vậy quả là khủng bố, ở một chỗ Vũ Lam không thích nói nhiều, tính tình xem như ôn hòa, không lưi lại cho hắn ấn tượng xấu nào. Nhiếp Ngôn ngoại trừ bình luận về dáng người Vũ Lam, cũng không có nhiều nhận định cũng không tán gẫu nhiều với Vũ Lam, chỉ là kết giao bình thường.
Có trang bị làm động lực, chúng đội viên càng tích cực sát quái, nhất là Bạch Khai Thủy, một đường liều mạng xung phong tiến lên, mọi người đi vào một đường nhỏ, ở trong góc giết năm con Thụ yêu, quả đúng như lời Nhiếp Ngôn nói rơi ra một bản Trị liệu khinh thương, vì thế Mục Sư trong đoàn đội biết Trị liệu khinh thương biến thành hai người.
Thụ yêu trên đường bị mọi người xử lý sạch sẽ, dần tiến vào trung tâm của Thụ yêu Lâm, cây cối xung quanh bắt đầu thưa thớt dần, không còn Thụ yêu xuất hiện, ngay cả chim thú cũng ít thấy.
- Chúng ta nhanh đến chỗ đó, cẩn thận dây leo dưới chân.
Nhiếp Ngôn bắt đầu cảnh giác, dẫn đầu đội ngũ vì chúng đội viên phía sau mở đường, loại bỏ từng cạm bẫy trên đường, hai cây dây leo giống như linh xà hướng tới Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn nghiêng người, chủy thủ cầm ngược quét ngang, hai cây dây leo liền rơi xuống.
Phần lớn đội viên phía sau cũng bị công kích, nhưng họ nhiều người mặc dù có người gặp nguy hiểm, thì người bên cạnh cũng có thể cứu giúp nên không có vấn đề gì.
Xuyên qua rừng cây thưa thớt, rốt cục đám người Nhiếp Ngôn cũng thấy được Thụ yêu vương, đó là một gốc đại thụ, cao hơn mười thước, lơn hơn mấy lần so với Thụ yêu bình thường, cành là sum xuê giống như một cái ô, trên mặt đất hiện lên một bóng râm thật lớn, toàn thân được che kín bởi vỏ cây xám đen.
Cảm giác được đám người Nhiếp Ngôn đến gần Thụ yêu vương từ trong ngủ say bỗng thức dậy, mở to mắt hiện lên tia sáng âm lãnh.
Thụ yêu vương: 5 cấp lĩnh chủ, huyết lượng: 10000/10000.
- Là sinh vật lĩnh chủ!
Hoàng Hôn giật mình nói, khi hắn hạ Thụ yêu lâm độ khó Bình thường thì Thụ yêu vương chỉ là Tinh anh thôi, hai con khác nhau một tầng nhưng lượng máu lại cao hơn nhiều.
Nếu không phải có Y Ân Khăn Đặc chi địch thứ cường hãn như vậy, thì cho dù là tinh anh đoàn của Thần Thánh La Mã đế quốc đến đây chỉ sợ là cũng bị diệt đoàn mà thôi.
- Mọi người chuẩn bị, triển khai đội hình, để Thuẫn Giáp Chiến Sĩ lên trước, không nên vội vàng, nghe lệnh của ta.
Nhiếp Ngôn vừa nói vừa phóng về phía Thụ yêu vương.
Nhiếp Ngôn vừa tiến vào tầm mắt của Thụ Yêu vương.
- Nhân loại đáng chết, các ngươi xâm nhập lãnh địa của ta, hãy chết đi.
Thụ yêu vương phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp. Vung nhánh cây to lớn cường tráng đánh về phía Nhiếp Ngôn. Thấy cánh tay to quét tới, Nhiếp Ngôn lăn mình né tránh, một tiếng ầm, cánh tay to lớn nện lên mặt đất tạo thành một cái hố sâu.
Nhiếp Ngôn nhảy qua bên cạnh, cánh tay to lớn của Thụ yêu vương quét theo hướng Nhiếp Ngôn tránh né.
Nhìn thấy cánh tay to lớn của Thụ Yêu vương đánh tới, Nhiếp Ngôn cúi thấp người, cánh tay của Thụ yêu vương từ trên đỉnh đầu Nhiếp Ngôn rít qua, mang theo tiếng gió thổi mãnh liệt làm cho hai má Nhiếp Ngôn tê rần.
Chỉ chút nữa là bị Thụ yêu vương đập bay.
Nhiếp Ngôn quay đầu chạy trốn, Thụ yêu vương công kích tuy mãnh liệt nhưng Nhiếp Ngôn né tránh nên vẫn chưa chạm được vạt áo của Nhiếp Ngôn.
Nếu đoàn đội bình thường đến đây, thường thì sẽ cho Thuẫn Giáp Chiến Sĩ lên trước, bởi vì chỉ có Thuẫn Giáp Chiến Sĩ mới có thể đứng vững trước công kích của Thụ yêu vương, nếu là chức nghiệp khác thì chỉ cần trúng một kích của Thụ yêu vương sẽ chết chắc, nhưng bọn họ bỏ qua một vấn đề là toàn thân Thuẫn Giáp Chiến Sĩ đều là trọng giáp nên hành động chậm chạp, mà Thụ yêu vương thì có lực công kích rất mạnh, nếu Thuẫn Giáp Chiến Sĩ không có người hỗ trợ, thì không thể tới gần nó được.
Nhiếp Ngôn tránh né nhìn như rất vụng về, nhưng mỗi lần chúng đội viên tưởng Nhiếp Ngôn sẽ dính công kích thì phát hiện Nhiếp Ngôn luôn có thể lăn mình, nghiêng người, nhảy lên các loại động tác trụ cột tránh né công kích của Thụ yêu vương, chỉ có hữu kinh vô hiểm.
Trong lòng Hoàng Hôn thất kinh, Đạo Tặc thật lợi hại thật mạnh! Ngầm so sánh các Đạo Tặc có tiếng khác trong đoàn hắn bỗng nhiên phát hiện là Thần Thánh La Mã đế quốc không có một Đạo Tặc nào có thể so được với Nhiếp Ngôn, chỉ sợ được một nửa của Nhiếp Ngôn là đã giỏi lắm rồi.
Theo Nhiếp Ngôn công kích của Thụ yêu vương khá chậm cách mỗi lần công kích ít nhất là cách nhau một giây nên tránh né cũng không quá khó khăn.
Giống như là người trưởng thành giải một bài toán tiểu học, cực kỳ đơn giản.
Thụ yêu vương bị Nhiếp Ngôn hấp dẫn nên chỉ tấn công hắn, Nhiếp Ngôn quát trong kênh đội ngũ:
- Bạch Khai Thủy lên trước, cận chiến đi theo sau, pháp hệ thì không được tiến gần Thụ yêu vương trong phạm vi ba mươi thước.
Bạch Khai Thủy hướng Thụ yêu vương vọt tới, bởi vì Thụ yêu vương chỉ tập trung công kích Nhiếp Ngôn, nên hắn rất nhanh vọt tới trước mặt Thụ yêu vương, một người một thuẫn anh dũng tấn công.
- Kháo, Thụ yêu vương phòng ngự thật cao.
-36,-52 Bạch Khai Thủy cầm Y Ân Khân Đặc chi địch cũng chỉ công kích được chút thương tổn nhiêu đó.
Các Chiến Sĩ nhanh chống vây Thụ yêu vương vào giữa.
Bạch Khai Thủy công kích Thụ yêu vương mãnh liệt nên rất nhanh cừu hận của nó đã chuyển sang hắn, bắt đầu vung cánh tay công kích Bạch Khai Thủy.
- Pháp Sư, công kích!
Nhiếp Ngôn vừa dứt lời, vô số ma pháp bay tới, oành oành oành nổ ngay trên người Thụ yêu vương.
Một đám trị số tổn thương từ trên đầu Thụ yêu vương bay lên, điểm thương tổn dưới mười, còn có cái Miss, cao là ba mươi điểm, là Hoàng Hôn và Đường Nghiêu đánh ra.
Trên người Hoàng Hôn là bộ Hắc ám sơ đông, còn Đường Nghiêu là bộ Trục hỏa giả, đều là từ Hắc diễm rừng rậm rớt ra vì vậy thương tổn rất dễ thấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]