Học tập một giờ, lại tiếp tục rèn luyện, đói bụng thì tìm trong tủ lạnh một phần dịch dinh dưỡng rồi chế biến, mãi cho đến một giờ chiều.
Điện thoại trong nhà Nhiếp Ngôn vang lên.
"Alô, xin hỏi là ai vậy?" Nhiếp Ngôn cầm lấy điện thoại hỏi.
"Nhiếp Ngôn, ra ngoài chơi đi, ta ở trong nhà buồn đến sắp chết."
Thanh âm này Nhiếp Ngôn lập tức nghe ra được, là Đường Nghiêu. Từng trang trí nhớ lại một lần nữa lật ra, Đường Nghiêu là bạn hắn, hai người cùng mặc khố lớn lên, sau đó nhà Đường Nghiêu có tiền, chuyển đến trong thành, nhưng mà nhà bọn họ ở Trữ Giang có một biệt thự phong cảnh tuyệt đẹp, mỗi kỳ nghỉ hè mới đến đây ở một thời gian.
Tên Đường Nghiêu này rất thích nói nghĩa khí, kiếp trước lúc Nhiếp Ngôn tình cảnh quẫn bách, Đường Nghiêu bất chấp nguy hiểm bị Tào Húc phát hiện, ngầm giúp đỡ Nhiếp Ngôn, mới làm cho cuộc sống của Nhiếp Ngôn dễ chịu hơn.
Nhưng mà tên Đường Nghiêu này có một khuyết điểm, yêu thích hát hoa ngắt cỏ, có một lần uống rượu ở quán, tranh giành tình nhân với người ta, bị người ta đánh chết, bởi vì đối phương bối cảnh quá lớn, vụ án này không giải quyết được gì.
Đường Nghiêu, ngươi còn sống, thật tốt quá, kiếp này ta sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.
Nước mắt Nhiếp Ngôn lập tức tuôn ra, nước mắt vui mừng lăn đều.
"Alô, Nhiếp Ngôn, tiểu tử ngươi chết rồi sao, nói chuyện đi."
"Đi đâu?" Nhiếp Ngôn thu lại cảm xúc, hỏi.
"Đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-tac-hanh-thien-ha/3206033/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.