Bạch lão gia tử tỉnhlại mới biết mình sém tí nữa ngủm rồi, may nhờ Bạch Lộ hiến máu mới cứuđược tính mạng trở về. Nghĩ cũng thấy đây hẳn là vận số đi. Ông gặp Bạch Lộ cứ thấy vui vẻ thoải mái, như là cháu gái ông vậy. Rất ngoan ngoảnmà lại rất tài giỏi chỉ là đang học đại học năm nhất đã là chủ một côngty quy mô lớn. 
Vừa học vừa làm nhưng con người lại không hề xảotrá lương lẹo như những người trong thương trường mà là trầm tĩnh nhìnthấu hết thảy. Có đôi lúc ông cảm thấy Bạch Lộ không hợp với tuổi táccủa mình, nhưng đứa trẻ chỉ mười mấy hai mươi tuổi đầu đã trầm ổn màthấu hiểu lòng người như thế phải có hoàn cảnh như thế nào ah. 
Trong đó hẳn có bao nhiêu điều cay đắng, còn nhỏ tuổi như thế đã thành thụcnhư vậy rất đáng khen cũng rất đáng thương. Ông không hiểu sao mình rấtyêu quý cô bé này, tuy chỉ mới gặp không đến 10 lần nhưng cảm giác thânthiết ấy còn hơn mấy đứa cháu ông ở nhà. 
Tên cũng là Bạch Lộ nếu đứa bé kia không mất tích hẳn cũng đã lớn như vậy, nhưng không biết cóthông minh như vậy không? May mà lần này có nó nếu không sao ông có thểnhắm mắt khi chưa tìm được cháu gái ông đây? Mà cũng lạ tên trùng thìkhông nói nhưng nhóm máu cũng giống hệt cả số tuổi cũng giống nhau thậtlà trùng hợp lạ kỳ. 
Mà khoan đã ! Nếu không phải là trùng hợpthì sao? Suy nghĩ này làm lão gia tử sửng sốt. Đúng vậy sao ông chưatừng nghĩ đến nó là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-sung/3140180/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.