Vân lão gia gọi Hạ Việt vào chính đường, đưa cho hắn ba quyển sổ.
Vốn Vân Hạ Việt trước kia không có ý muốn thừa kế nghiệp làm rượu của Vân gia, bản thân hắn không thích rượu, tự nhiên cũng không hứng thú với công việc này. Nhưng để cho nhà không phải phiền lòng, Vân Hạ Việt liền chủ động xin xử lý tửu quán mà Vân gia mở ở Dận thành.
Tửu quán độc nhất của Vân gia mở cạnh kênh đào phía Đông Dận thành, tên là Hỉ Cửu Túy, quán chuyên cung cấp rượu truyền thống của Vân gia, nhắm với đồ ăn rất ngon. Nơi này khá có tiếng ở Dận thành, sinh ý cũng thịnh vượng, là sản nghiệp chủ yếu của Vân gia.
Vân Hạ Việt rất chuyên tâm xử lý việc ở Hỉ Cửu Túy, tuy không phải là kinh thương kỳ tài nhưng đầu óc hắn thông minh nhanh nhẹn, suy nghĩ chu đáo, làm việc lại chăm chỉ. Từ năm 18 tuổi tiếp nhận Hỉ Cửu Túy tới nay, thật ra làm ăn lại có hình có dạng, tiền lời cũng tăng một ít, tuy không có cải thiện rõ ràng nhưng cũng không tới mức đổ sông đổ biển.
Quản lý Hỉ Cửu Túy chưa tới hai năm, Vân Hạ Việt lại đột nhiên ngã bệnh, trong ba năm hắn mê man bất tỉnh thì Vân lão gia đứng ra gánh vác Hỉ Cửu Túy, tuy hắn có quản sự và chưởng quỹ hỗ trợ nhưng công việc lúc nào cũng nặng nề.
Mùa đông là thời điểm Vân gia chuẩn bị cất rượu, Vân lão gia bận đến mức chỉ hận không thể phân thân, may là lúc này đây nhi tử tỉnh lại hơn nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-si-tuu-huu-dien/56073/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.