Kỳ thực Ôn Hữu Cung vẫn nhớ năm ấy vì sao hắn thích Tịch Triều.
Bọn họ lần đầu tiên gặp nhau lúc 3 tuổi, lang quan cùng khanh quan còn nhỏ, chưa phải kiêng kị, nhà hai người lại gần nên ngày nào cũng đi chơi với nhau.
Tịch Triều lúc bé trắng trắng nộn nộn, người hơi tròn, ngũ quan ôn hòa trông vô cùng nhu thuận. Thế nhưng sau khi qua lại một thời gian, Ôn Hữu Cung mới biết, đứa nhỏ đẹp như đồng tử trong tranh thoạt nhìn có vẻ rất yếu đuối kia kì thật lại quật cường từ trong xương tủy, một khi người nọ đã nhận định điều gì, y sẽ không bao giờ thay đổi chủ ý.
Tính tình này rất hợp với khẩu vị của Ôn Hữu Cung.
Trong kinh, các khanh quan rất được cưng chiều, tuy rằng không đến mức mỏng manh như búp bê sứ nhưng đa số bọn họ đều khá nhút nhát, ít khi nào chịu thử những trò chơi mới lạ. Đối với Ôn Hữu Cung mà nói, những hài tử đó thật nhàm chán, chơi chung với nhau mà cứ cái này không được cái kia không được, mọi người ít nhiều cũng sẽ cảm thấy mất hứng.
Chỉ có Tịch Triều là cái gì cũng không từ, cho dù là chơi một trò chơi mới, cho dù luật chơi rất khó, cho dù y là người kém cỏi nhất trong cả bọn, y cũng nhất quyết không từ bỏ.
Kết quả, Tịch Triều vẫn tiếp tục chơi với Ôn Hữu Cung, đến năm 10 tuổi hai người cũng không rời nhau nửa bước. Tuy người lớn có dặn Tịch Triều rằng đã đến tuổi này còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-si-tuu-huu-dien/2712954/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.