Sau buổi lên tắng, Hạ Việt lại bắt đầu chuỗi ngày đi sớm về khuya.
Nam nhân vốn không nỡ đánh thức phu lang, ngày nào cũng im lặng rời giường mặc quần áo, sang phòng bên cạnh rửa mặt. Cứ như vậy được vài hôm, người nào đó sau khi mang thai liền trở nên rất dính người cũng nhịn không được lên tiếng.
“Buổi tối đã không gặp được tướng công rồi, nay cả buổi sáng cũng không…”
Thức Yến bình tĩnh nói một câu, tuy không lộ ra biểu cảm gì nhưng cái bộ dáng này lại làm Hạ Việt thương muốn chết.
Hai người nằm trong chăn, Hạ Việt kéo tiểu hài tử nhà mình vào lòng, dịu dàng vuốt vuốt tay y, lại xin lỗi hôn lên trán y một cái.
“Ta chỉ muốn để ngươi ngủ thêm một lát thôi, không nỡ gọi ngươi dậy.”
Thức Yến vùi mặt vào ngực hắn lắc đầu: “Ngươi gọi ta dậy đi, ngươi đi rồi ta lại ngủ tiếp cũng được mà, cùng lắm thì bảo người đốt hương an thần.”
Hạ Việt bật cười, không lay chuyển được ánh mắt cố chấp của phu lang. Hắn suy nghĩ một chút, rốt cục đầu hàng: “Vậy ngươi nhất định phải ngủ bù ha, nhớ ăn uống đầy đủ.”
Thấy Thức Yến ngoan ngoãn gật đầu, Hạ Việt cũng chỉ có thể nở một nụ cười bất đắc dĩ.
Vì vậy bắt đầu từ hôm sau, sáng nào Hạ Việt cũng đánh thức phu lang, hai người nhìn nhau một lúc, hắn sẽ hôn y, hoặc nếu Thức Yến tinh thần tốt muốn rời giường, nam nhân sẽ để tiểu hài tử giúp mình mặc quần áo, ngồi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-si-tuu-huu-dien/2712910/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.