Tuyết đọng trên núi dần tan, bầu trời cũng bắt đầu trong xanh hơn trước.
Hạ Việt mở mắt, chớp chớp mấy cái liền triệt để thanh tỉnh, hắn nghiêng đầu, nhìn người đang cuộn tròn nằm bên cạnh mình.
Thức Yến ngủ rất say, tiếng hít thở phát ra đều đặn nho nhỏ, con ngươi dưới mí mắt cũng không ngừng nhúc nhích, hình như là đang nằm mơ. Hạ Việt cười cười ngắm y một lát, nhịn xuống xung động muốn nhào qua hôn, hắn rón rén vén chăn lên đứng dậy xuống giường.
Hạ Việt mặc quần áo tối hôm qua đã chuẩn bị sẵn, cũng không chải đầu, nhón chân cẩn thận mở cửa phòng đi ra ngoài, rồi lại nhẹ nhàng khép cửa lại.
Người hầu còn đang ngái ngủ đứng chờ ngoài cửa, Hạ Việt giơ ngón trỏ lên ý bảo hắn đừng lên tiếng, hai người đi tới tận hành lang mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chuẩn bị xong hết chưa?” Hạ Việt hạ giọng hỏi. Hạ nhân gật đầu, cũng thấp giọng trả lời: “Đều chuẩn bị xong, những người khác cũng đã nghe chỉ thị, tuyệt đối sẽ không lộ ra cái gì đâu ạ.”
Hạ Việt vừa nghe vừa tự búi tóc cho mình, hắn xoay đầu để hạ nhân nhìn một chút, sau khi xác định không có chỗ nào bị rối thì mang người ra khỏi cửa.
Đầu xuân, tiết trời hãy còn se se, Hạ Việt vừa bước ra đại môn cũng lạnh run, suy nghĩ một chút, lại quay đầu dặn dò: “Trước khi thiếu phu nhân đi, nhớ nhắc y mặc nhiều áo một chút.”
Nghe người hầu đáp ứng, nam nhân lúc này mới lên xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-si-tuu-huu-dien/2712857/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.