Mãi cho đến khi các tàng nhân châm rượu vào bình, vài người đã chuẩn bị đồ để phẩm rượu thì Thức Yến vẫn còn đang xoắn xuýt mãi.
Hạ Việt buồn cười trấn an y: “Có cái gì đâu mà, không phải là nắm tay áo của ta thôi sao. Đừng nói ngươi chỉ nắm áo ta, cho dù ngươi nắm tay ta cào nát đi nữa, vi phu cũng không trách ngươi.”
“…”
Thức Yến nghe xong trừng mắt nhìn hắn, cái gì gọi là cào nát tay, chẳng lẽ nắm nhăn tay áo còn chưa đủ, người kia còn muốn bị nắm đến nhăn mặt nữa phải không?
“Muốn trừng ta thì cứ trừng đi.” Hạ Việt nương theo tay áo dài, cầm lấy tay của Thức Yến, nhéo nhéo lòng bàn tay y, “Được rồi, không sao đâu.”
Thức Yến được hắn trấn an một lúc, thế nhưng vừa cúi đầu lại thấy tay áo nhăn nhúm của nam nhân, trong lòng vẫn còn hơi rối rắm.
“Đi ra ngoài người ta nhìn thấy, kỳ lắm.”
“Thì kệ người ta.” Hạ Việt nhún vai, “Nếu ai có ý kiến gì, ta còn rất tự hào mà nói cho hắn biết, đây là bằng chứng phu lang ỷ lại ta biết không.”
Hai tai Thức Yến đỏ bừng, y không nói nữa, dời mắt nhìn mấy bình rượu bày trên bàn.
Trước mỗi bình rượu đặt bốn cái chén, theo thứ tự là chén của Vân lão gia, Đỗ sư, Hạ Việt và Thức Yến.
Thức Yến không dám tùy tiện động thủ, nghiêng đầu dò xét nhìn chén rượu kia, thấy trong chén rượu có vẽ hoa văn gì đó, tính tò mò lại bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-si-tuu-huu-dien/2712848/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.