Siêu thị ở ngay phụ cận, anh có thể tự đi.” Đường Viễn giật giật chân trái, lại lạnh nhạt nói: “Cho anh mặc mấy thứ này làm gì?”
“Ngụy trang a, gã họ Hạo kia không đơn giản.” Cố Viêm mặc một bộ áo dài màu trắng, bề ngoài nhìn vô cùng cuốn hút, nháy mắt lộ ra một cỗ khí phách kiêu ngạo. Anh nhẹ cước bộ, ôm lấy Đường Viễn nhanh nhẹn quẹo trái, quẹo phải ra đến cửa bệnh viện, nói: “Anh cũng muốn cho em mặc một bộ áo dài a, cho nên thuận tay sờ xoạng luôn hai kiện, cũng không thể để một mình anh mặc áo blouse ra ngoài đi?”
Đường Viễn không nhìn Cố Viêm, ánh mắt thẳng ngoắc ngoắc mà nhìn chằm chằm phía trước, vẻ mặt giật mình, miệng khẽ nhếch, một tay vẫn ôm cổ Cố Viêm.
“Như thế nào?” Cố Viêm buồn cười, theo tầm mắt của Đường Viễn xoay mặt lại, trêu chọc nói: “Không phải là tuyết … Đường Niệm?” Âm điệu mãnh liệt cất cao.
Đường Niệm mặc một đống áo khoác, người tròn vo như con gấu, âm điệu so với Cố Viêm còn cao hơn, tay cầm bình giữ nhiệt chuyên dụng hình gấu mèo của Đường Viễn, tức giận đến cả người phát run, hướng Cố Viêm quát: “Anh làm gì?”
Đời trước, Tuyết Lang chỉ mới biết phát cáu, chứ chưa biết sợ là cái quái gì. Nhưng hiện tại, chính hắn cũng không ngờ, mới vừa rồi bị Đường Niệm rống một cái, cư nhiên hắn lại không khống chế được mà run run.
“Anh —— tê!” Hiếm khi Cố Viêm bị người khác sử dụng đê-xi-ben loại cao khiêu chiến quyền uy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-quyen-lang/2848478/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.