Cố Thiếu Cảnh giống như con Koala bám lên người Cố Viêm, sau đó thò tay vào túi áo anh trai lấy ra hai mươi đồng tiền, cười hì hì đem đến tủ lạnh của nhà nghỉ lấy ba chai sữa bò Tây Tạng. Bà chủ nhà nghỉ trả lại cho cậu năm đồng tiền thừa.
Cố Thiếu Cảnh ngậm một trai, đưa một chai cho Đường Viễn đang ngồi ở xích đu phơi nắng, chai còn lại đưa cho Cố Viêm đang ngồi nghịch di động ở ghế lười.
“Gấu mập!” Cố Thiếu Cảnh cắn ống hút, ngồi xuống ghế nằm, đôi mắt sau kính râm sáng ngời mà nhìn chằm chằm điểm đỏ trên cổ Đường Viễn. Trên đầu cậu như vươn ra hai dây anten, rađa khua khua thăm dò tình hình xung quanh, hỏi: “Cậu biết Từ Hải Ưng không?”
“Không biết.” Đường Viễn híp mắt suy nghĩ không trả lời, uống một ngụm sữa bò Tây Tạng, đẩy khuỷu tay Cố Thiếu Cảnh đang chọc chọc vào người mình ra, lúc này mới cau mày nói: “Có chuyện gì?”
Cố Thiểu Cảnh “Hư” một tiếng, chỉa chỉa Cố Viêm, ghé sát tai Đường Viễn, thần bí hề hề nói: “Anh Ưng cũng là một “Thái tử gia” đấy, bố của anh ấy rất lợi hại. Cậu chưa nhìn tin tức giải trí sao? Ảnh đế đề cử cậu cùng con bé Hoa Dung nào đấy gia nhập đoàn phim ǁTuyệt Sátǁ còn gì? Anh Ưng mà về nước, nhất định anh ấy sẽ tìm cậu thử sức.”
Đường Viễn quơ quơ chai sữa trong tay, miễn cưỡng hỏi: “Ai nói tôi muốn đi đóng phim thế?”
Cố Thiếu Cảnh ngẩn ra: “Mọi người đều nói như vậy a! Chẳng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-quyen-lang/2848468/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.