Edit:Heidi_Nhược Vũ Các
Tôi sẽ phụ trách!
Bốn chữ này, mấy ngày nay vẫn vang vọng trong tâm trí Đường Linh, Đường Linh lắc đầu một cái, bỏ qua những băn khoăn kia! Có chút phiền não quăng chiếc bút trong tay xuống!
Hồi tưởng đến câu người đàn ông kia nói, cô tức khắc có loại cảm giác buồn bực!
Cô phát hiện, mỗi lần đụng phải anh ta, cô đều vô cùng chật vật, lần thứ nhất bị hắn kẹp chặt, cả người dơ dáy bẩn thỉu không nói, còn bị anh ta lấy đi mất một chiếc giày, lần thứ hai gặp hắn, cô bị người ta đuổi giết, sau một trận hỗn chiến, lại bị một câu anh ta nói làm cho tâm tư bị xao lãng!
Đường Linh hít một hơi thật sâu!
Người đàn ông kia chỉ để lại một câu “Tôi sẽ phụ trách”, tại lúc Đường Linh ngây người, anh ta đã lách mình khỏi ngõ, chỉ trong chớp mắt liền biến mất!
Để lại Đường Linh một mình trong ngõ hẻm, xoắn xuýt với câu tối nghĩa đó!
Anh ta sẽ phụ trách! Phụ trách cái quỷ gì?
Một câu không hiểu ra sao, như kiểu bị người ta dùng lông vũ gãi ngứa một cái, luôn trong lúc vô tình nhớ tới, làm lòng người ngứa ngáy!
Đến cùng anh ta phải chịu trách nhiệm cái gì!
“ Lão đại! Cô gần đây làm sao vậy? Buồn bực như vậy, lúc này vừa mới bắt đầu mùa đông, mùa xuân còn rất xa!”
Lôi Tử nhìn thấy Đường Linh buồn bực, đi theo Đường Linh một thời gian lâu rồi, cũng học được chút phương thức nói chuyện xóc óc của Đường Linh!
Mà kết quả học đượcchính là, dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-quy-nhan-thuong-nu/578275/quyen-2-chuong-40-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.