Edit: Heidi_Nhược Vũ Các Phùng Thiến Nguyệt coi thường nhất là điệu bộ giả vờ khoan dung rộng lượng của cô ả Tống Tuyết Nhi kia, cũng chỉ là một phụ nữ tâm cơ thâm trầm ác độc, hàng ngày giả bộ nhõng nhẽo, giả bộ đáng yêu! Bây giờ còn bày đặt khoan dung rộng lượng! Tống Tuyết Nhi nghe thế liền kéo chặt cánh tay Phùng Tư Dương, cúi đầu, trông vẻ như bị ủy khuất lắm nhưng vẫn cật lực chịu đựng, nhìn ra được Phùng Tư Dương đau lòng không thôi! “ Thiến Nguyệt, em ăn nói kiểu gì thế hả! Cô ấy là chị dâu tương lai của em đó!” Phùng Tư Dương lạnh lùng nói, sắc mặt có chút không vui! Phùng Thiến Nguyệt bực bội nhìn anh họ, trong lòng thầm mắng tiện nhân Tống Tuyết Nhi đáng chết! Đường Linh một tay đẩy Phùng Thiến Nguyệt ra, Phùng Thiến Nguyệt không chú ý, thiếu chút bị đẩy ngã, nhưng Đường Linh cũng không để tâm, bây giờ cô có rất nhiều việc phải làm, không có thời gian nhìn bọn họ trình diễn vở kịch gia đình tại đây! Phùng Thiến Nguyệt giật mình nhìn Đường Linh đi xuống dưới, không thể ngờ tới Đường Linh vậy mà lại đẩy cô ả ra! Khi phản ứng lại, cô ả nổi giận đùng đùng đuổi theo, đầu óc bỗng nhiên nóng lên, đưa tay hướng tới Đường Linh phía sau đẩy một cái! Trông thấy một màn này trong lòng Phùng Tư Dương và Tống Tuyết Nhi đều cả kinh, Tống Tuyết Nhi càng kêu lên sợ hãi, trong lòng cô ta thực sự quá khiếp sợ, vẫn biết Phùng Thiến Nguyệt kiêu ngạo tự phụ, ngang ngược càn rỡ, lại không ngờ rằng cô ả có thể làm ra chuyện như vậy! Cầu thang mới đi xuống được một nửa, nếu thật sự đẩy con bé kia xuống, không chết thì cũng trọng thương! Đôi mắt cô ta nhìn về phía Phùng Thiến Nguyệt tối sầm u ám, nhiều hơn một tia phòng bị! Mắt thấy tay Phùng Thiến Nguyệt sắp đụng tới Đường Linh, phía sau Đường Linh giống như mọc thêm một con mắt, khóe miệng hiện ra nụ cười gằn, dùng tốc độ thật nhanh nghiêng người sang một bên, kết quả Phùng Thiến Nguyệt do dùng sức quá mạnh, không cẩn thận, ngã sấp mặt nhào xuống dưới! Tức khắc trong hành lang truyền tới tiếng vang lăn cầu thang, Tống Tuyết Nhi sợ hãi kêu lớn tiếng! Dưới lầu vừa vặn có người đang đi lên nhìn thấy màn này, đều kinh hãi vội vã lùi về phía sau mấy bước! Kết quả Phùng Thiến Nguyệt giống như trái dưa lăn lông lốc, kèm theo tiếng kêu sợ hãi, bịch bịch lật xoay lăn mấy vòng, cuối cùng lăn đến trên hành lang lầu ba! “ Thiến Nguyệt!” Lúc này Phùng Tư Dương mới phản ứng lại, bỏ qua Tống Tuyết Nhi luôn quấn quít lấy hắn, chạy nhanh xuống dưới cầu thang, Tống Tuyết Nhi vuốt cánh tay, ánh mắt tối sầm lại, sau đó liền đổi thành một bộ dáng lo lắng, cũng chạy theo Phùng Tư Dương xuống lầu, thời điểm chạy qua Đường Linh, rõ ràng dừng lại một chút, cặp mắt kia đã đầy tính toán loáng cái quan sát Đường Linh, Đường Linh thản nhiên đón nhận ánh mắt của cô, tức khắc Tống Tuyết Nhi có loại cảm giác bị người ta nhìn thấu, vội vã thu hồi lại ánh mắt, chạy xuống! “ Trời ạ! Bác sĩ, y tá! Mau tới đây!” Phùng Tư Dương nhìn Phùng Thiến Nguyệt ngã quỵ ở trước mắt, hai tay không biết nên để ở đâu, muốn đưa tay sờ cô ta, lại sợ không cẩn thận chạm tới chỗ không nên chạm vào, làm tăng thêm thương thế, cũng chỉ biết hoảng loạn gào thét kêu cứu! Tống Tuyết Nhi đứng bên cạnh hắn, đem hình ảnh Phùng Tư Dương hoảng loạn để trong mắt, nhìn Phùng Thiến Nguyệt đang ngã sõng soài trên đất, trong mắt nhiều hơn một tia thâm độc! Một ý nghĩa tà ác hiện lên trong lòng cô, nếu như cô ta cứ thế mà chết đi, tốt biết bao nhiêu! Chỉ chốc lát sau liền có mấy bác sĩ y tá chạy tới, mấy người còn đẩy theo giường bệnh, bác sĩ ngồi xổm người xuống kiểm tra thương thế của Phùng Thiến Nguyệt! “ Bác sĩ, xin kiểm tra cho cô ấy, cô ấy rốt cuộc bị gì? Có sao không? Tôi vừa mới gọi cô ấy, cô ấy đều không đáp lại, đây có nghiêm trọng không! Xin mau chóng kiểm tra giúp!” Phùng Tư Dương nhìn chằm chằm vào bác sĩ, hỏi tới tấp mấy vấn đề, quấy nhiễu bác sĩ không cách nào tiến hành kiểm tra cho bệnh nhân được, Tống Tuyết Nhi kéo Phùng Tư Dương đang phát điên kia lại, nhẹ giọng an ủi nói, “Tư Dương, đừng như vậy, anh như vậy sẽ cản trở đến bác sĩ thăm khám, anh đừng lo lắng, Thiến Nguyệt khả năng chỉ bị ngất đi thôi, anh trước cứ để bác sĩ khám xem tình huống của cô ấy đã!” Phùng Tư Dương bị Tống Tuyết Nhi kéo lại, mấy bác sĩ y tá mới đi vào được, đầu tiên là kiểm tra một chút mấy vị trí như xương cổ cột sống, xương sườn cùng xương đùi của Phùng Thiến Nguyệt, sau đó hợp lực đem Phùng Thiến Nguyệt lật người lại. Xuýt! Vừa khiêng Phùng Thiến Nguyệt lật người lại, mọi người hít sâu vào một ngụm khí lạnh! Người nhìn thấy đều âm thầm tiếc hận, người này coi như được trị khỏi, chỉ sợ cũng sẽ bị hủy dung! Tống Tuyết Nhi nhìn cái mũi sụp xuống, xương gò má bị vỡ, miệng ứa máu giàn giụa của Phùng Thiến Nguyệt, suýt chút nữa cũng không nhận ra cô ta, bên cạnh dưới đất còn có cái răng cửa dính đầy máu! Lúc này Phùng Thiến Nguyệt thoạt nhìn thực sự là đáng sợ! “ Đây…” Phùng Tư Dương dừng một chút, nhìn Phùng Thiến Nguyệt ra nông nỗi này, nhất thời nói không ra lời! Đây đâu còn là cô em họ xinh đẹp yêu kiều nữa! Hiện tại với dáng vẻ này, dù ai trông thấy buổi tối đều sẽ gặp ác mộng! “ Trời ời! Thiến Nguyệt cô ấy…” Tống Tuyết Nhi một tay che miệng, các ngón tay sơn màu hồng nhạt, có vẻ càng làm nổi bật bàn tay trắng nõn của cô ta! “ Đáng thương Thiến Nguyệt, sao lại…” Giọng nói mềm yếu, khiến lòng người đau đớn thương tiếc, quả nhiên Phùng Tư Dương một tay ôm chầm lấy Tống Tuyết Nhi, ôm cô vào lòng, bỏ lỡ đáy mắt cô ta cười trên sự đau khổ của người khác! Đường Linh nhìn Phùng Thiến Nguyệt được mấy nhân viên y tế đặt lên giường bệnh, xem ra thương tổn không nhẹ, sự lạnh lẽo trong mắt không giảm đi, không có nửa phần đồng tình! Trước đây chẳng qua cảm thấy cô ta chỉ là một đại tiểu thư được quá mức nuông chiều, nhưng một khắc kia tại lúc cô ta sinh lòng ác ý, đưa tay đẩy cô một cái, Đường Linh đã không còn một chút thương hại đối với cô ta! Nếu không phải thân thể Đường Linh được hai thần vật tẩy tủy, ngũ quan đều rất bén nhạy, thì giờ khắc này kẻ nằm xuống đất kia chính là cô rồi! Tự mình làm bậy thì không thể sống! Lạnh lùng nhìn một màn này, không định ở lại thêm, cô tiếp tục đi xuống cầu thang, lại bị Phùng Tư Dương nhìn thấy, tiến lên ngăn Đường Linh lại! “ Thiến Nguyệt hiện tại xảy ra chuyện, cô định cứ đi như vậy?” Đường Linh ngẩng đầu nhìn Phùng Tư Dương bằng ánh mắt lạnh lùng, thấy vẻ mặt hắn nổi giận, nhìn Đường Linh bằng con mắt ngập màu đỏ tươi! Cô chông khỏi cười nhạo một tiếng, “Không đi, chẳng lẽ còn muốn đưa cô ta một đoạn đường!” Ánh mắt Phùng Tư Dương trợn thật lớn, lỗ mũi bởi vì hít thật dài một hơi đến mức nở to như hai cái hố đen, “Nếu không phải bởi vì cô, Thiến Nguyệt sao có thể bị ngã xuống lầu! Cô mới tí tuổi đầu, sao lại ác tâm, miệng mồm còn ác độc như vậy!” Vì vừa nãy ồn ào một trận, nơi này bu lại không ít người, có một số chưa nhìn thấy cảnh vừa nãy nên chỉ chỏ vào Đường Linh! Đường Linh không để ý mọi người chỉ chỏ vào cô, vẫn lạnh lùng như cũ mở miệng nói, “Nếu hai vật đặt phía trên mũi của anh chẳng phải vật trang trí, thì anh có lẽ đã thấy, chính em họ anh xông về phía tôi, nếu không phải tôi may mắn tránh được, e rằng lúc này nằm ở trên giường bệnh chẳng phải cô ta, mà là tôi!” Lời này vừa nói ra, mọi người mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, thỉnh thoảng lại quay qua nhìn người trên giường bệnh, thấy hình dạng khuôn mặt cô gái kia bị biến dạng, đều thổn thức tặc lưỡi! Thì ra là muốn đẩy người ta, tự mình lại gặp quả báo! Âm hiểm quá mức đi! Bị ngã thật đáng đời! Phùng Tư Dương nghe mọi người lên tiếng trách mắng, sắc mặt càng thêm khó coi, đưa tay chộp tới người Đường Linh, Đường Linh nhẹ nhàng lách qua, tránh kịp tay hắn, lập tức bị vồ hụt! “ Không hổ là bà con, đều có thói quen động tay động chân, có vết xe đổ bày ra đằng kia, anh còn không biết rút kinh nghiệm hả, không lẽ anh muốn một lúc nữa sẽ được nằm lên chiếc giường kia!” Nhìn qua Phùng Thiến Nguyệt đang nằm trên giường kia, Đường Linh nói bằng giọng châm chọc, “Cô bạn gái yểu điệu mềm yếu kia của anh, chắc không chịu nổi hai anh em nhà anh hành hạ đâu nhỉ!” Dứt lời không thèm nhìn Phùng Tư Dương, xoay người đi xuống, con ngươi Phùng Tư Dương u ám nhìn chằm chằm Đường Linh, đột nhiên tiến lên có ý đồ đẩy cô! Mọi người thấy vậy không nhịn được hít một ngụm khí! Mắt thấy cô gái nhỏ kia sắp bị người đàn ông đó đẩy xuống cầu thang, có mấy người nhát gan không dám nhìn, kinh hãi nhắm hai mắt lại! Có người muốn bước lên ngăn lại, nhưng đã không kịp! Nào biết cô gái nhỏ này sau lưng như mọc thêm con mắt, giống hệt như lần trước, lùi sang bên cạnh bằng tốc độ rất mau, Phùng Tư Dương bị vồ hụt, vừa định dừng chân lại thì đầu gối giống như bị cái gì đó bắn trúng, hai chân mềm nhũn, thân mình nghiêng một cái, giống với Phùng Thiến Nguyệt, cứ như vậy lăn xuống cầu thang! Phùng Tư Dương phản ứng cũng coi như nhanh nhẹn, lập tức dùng tay che ở sau ót, có thể nghe thấy tiếng lăn lộp bộp đụng trên cầu thang, liền có thể đoán được thương thế của hắn khẳng định cũng không nhẹ! Trong nháy mắt, tình thế nghịch chuyển lớn, mọi người nhìn một lúc lâu cũng chưa hồi hồn lại! Cuối cùng vẫn là Tống Tuyết Nhi thấy bạn trai cô ta bị ngã lăn xuống cầu thang, thét lên sợ hãi, mọi người mới vội vàng chạy xuống xem Phùng Tư Dương đang nằm ngửa trên đất! Lúc này cả nhân viên y tế cũng luống cuống tay chân, ca bên này còn chưa được đẩy đi, vậy mà lại còn tăng thêm một ca nữa! Mọi người thấy Đường Linh như vậy, đột nhiên cảm giác thấy có chút mơ hồ! Vừa nãy cô nói hai người nam nữ này là bà con với nhau, đều thích táy máy tay chân, nói không chừng một lúc nữa thôi anh ta sẽ giống như cô gái kia, đều phải nằm trên giường bệnh, kết quả thật bị cô đoán trúng rồi! Đường Linh thản nhiên nhìn Tống Tuyết Nhi đang khóc hết nước mắt, cô cau mày, thực sự cô chẳng muốn tính toán gì với ba người này hết! Đường Linh lần nữa định nhấc chân rời đi, kết quả lúc này lại bị Tống Tuyết Nhi ngăn cản, “Cô không thể đi! Cô không được đi! Chính cô hại hai người họ bí té ngã cầu thang, cô phải chịu trách nhiệm!” Đường Linh muốn điên lên, bọn chúng thật sự là cực phẩm! “ Sao nào? Cô muốn đi theo bước chân họ?” Lời nói phát ra nồng nặc sự cảnh cáo, Tống Tuyết Nhi nghe thấy cả người run lên, chỉ lo người kế tiếp sẽ đến lượt cô! Cô cũng không muốn gặp cảnh như Phùng Thiến Nguyệt, sau này không có “Mặt” gặp người! Thân người cô vô thức dời về phía sau một chút! “ Tránh ra!” Tống Tuyết Nhi rụt cổ một cái, run rẩy không dám nghĩ tiếp gì nữa, Đường Linh vòng qua Tống Tuyết Nhi, đi xuống lầu, rốt cục cũng bước ra khỏi cửa lớn bệnh viện! Đường Linh đi rồi, Tống Tuyết Nhi ngây ngốc nhìn hai anh em họ Phùng Tư Dương trước mặt, cô luống cuống tay chân, cùng lúc mọi người cũng đang nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ, các bác sĩ y tá thì nhanh chóng đẩy hai người họ đi phòng cấp cứu, Tống Tuyết Nhi mệt mỏi thả người ngồi phịch trên ghế ở hành lang! Nhớ tới chuyện phát sinh hôm nay, cảm giác giống như đang nằm mơ, ba người đang yên lành khỏe mạnh, kết quả đến bệnh viện rồi, hai người trực tiếp bị đưa đi phòng cấp cứu! Nghe tin cha mẹ Phùng Thiến Nguyệt và mẹ của Phùng Tư Dương cùng chạy tới, nhìn thấy Tống Tuyết Nhi nôn nóng hỏi thăm tình huống, Tống Tuyết Nhi như gặp được thân nhân, dây thần kinh căng như dây đàn như bị đứt, cô òa khóc lớn tiếng, vừa khóc nức nở vừa kể lại sự tình hôm nay, mấy phụ huynh tức giận đến giậm chân! Từ đâu chui ra đứa con gái hoang dã kia, lại dám bắt nạt đến cả Phùng gia nhà bọn họ, quả thực không muốn sống nữa hả Mà Đường Linh sớm đã rời khỏ, nào có sợ bọn họ! Lôi Tử đi ra ngoài một vòng, đem về cho Đường Linh một tin tức xấu – – ông chủ Đặng chạy trốn rồi! Ông chủ Đặng chính là kẻ lấy trộm lô hàng mao liệu kia, cũng chính là đối thủ của Lục Tùng, không nghĩ tới hắn vậy mà chạy trốn rồi! Tìm hiểu thì biết được, vốn bắt được ông chủ Đặng – kẻ gây ra tai nạn đâm chết người kia, lại không ngờ rằng hắn lại trốn thoát khỏi cục cảnh sát, mà bây giờ bệnh tình của con trai tộc trưởng vẫn trong tình trạng nguy kịch, bên cảnh sát cần tìm một người đứng ra gánh tội trước, trong quá trình điều tra phát hiện được còn có một chủ nhân khác của chiếc xe chở hàng kia, vì thế liền muốn đổ tội cho Lục Tùng! Phải biết ông chủ Đặng chạy trốn rồi, phía cảnh sát một sớm một chiều sẽ không thể bắt được người về quy án, nếu lúc này con trai tộc trưởng xảy ra chuyện bất trắc, bọn họ sẽ giao ra Lục Tùng, tuyệt đối không để cho tộc trưởng biết, người gây ra họa đã chạy trốn! Vì thế, Lục Tùng hoa lệ trở thành hình nhân thế mạng dự trù! Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Linh và Lôi Tử dẫn theo luật sư đi tới cục cảnh sát, do Lục Tùng bị cảnh sát dẫn về cục lấy khẩu cung, nhưng cả đêm hôm qua cũng crưa được thả về, không cần nghĩ cũng biết nhất định đã bị giam giữ! Đến cục cảnh sát nhưng lại không được bảo lãnh ra ngoài, lí do Lục Tùng là kẻ khả nghi của một vụ tai nạn xe cộ, gây ra thương vong, bây giờ phải giam giữ điều tra! Thái độ cục cảnh sát cứng rắn, không cần biết luật sư nói thế nào, nhất định không cho nộp bảo lãnh, thậm chí ngay cả gặp mặt cũng không cho, trực tiếp kêu họ về! Kết quả chưa kịp ra khỏi cửa cục cảnh sát, bất ngờ đụng phải vị tộc trưởng kia, đi theo tộc trưởng còn có một số thanh niên cường tráng trong trang phục dân tộc, cảnh sát nhìn thấy họ, lập tức tiến lên nghênh tiếp, chưa đầy một phút, cục trưởng liền chạy tới! Tuy rằng vụ án này đã giao cho phòng cảnh sát tỉnh, thế nhưng người bị giam vẫn còn đang nhốt tại cục thành phố, cục trưởng vươn tay bắt lấy hai tay tộc trưởng, sau đó mời tộc trưởng đi vào phòng làm việc riêng của hắn nói chuyện! Đường Linh thấy sắc mặt tộc trưởng đã khá hơn, xem ra hôm qua vị bác sĩ trong miệng người đàn ông thần bí kia quả thật có chút bản lĩnh, đã cứu chữa thành công, bằng không hôm nay tộc trưởng cũng sẽ không có tinh thần tới đây! “ Chờ một chút!” Thanh âm Đường Linh vang lên lanh lảnh, dưới bầu không khí yên lặng trong cục cảnh sát có vẻ đặc biệt nổi bật! Tộc trưởng dừng chân, ông và cục trưởng cùng nhau xoay người lại, nhìn thấy người vừa nói chuyện lại là một cô bé gái, đứng sau lưng hai người đàn ông! Cục trưởng nhíu mày, có chút bất mãn, ánh mắt quét về phía một tên đội trưởng trong cục, trầm giọng nói “Sao lại thế này? Họ tới đây làm gì!” Thân thể người đội trưởng kia cứng đờ, trộm liếc tộc trưởng một cái, có chút do dự mở miệng, chưa kịp nghe hắn nói chuyện, Đường Linh bèn tươi cười, hướng về phía cục trưởng nói, “Chúng ta đến để nộp tiền bảo lãnh Lục Tùng, hôm qua Lục Tùng bị người của phòng cảnh sát tỉnh đem đi lấy lời khai, nào ngờ hôm nay lại trở hành nghi phạm, hơn nữa còn không cho phép gặp mặt, xin hỏi cục trưởng, đây là vì sao?” Cục trưởng vừa nghe, trong lòng xác định, sắc mặt khẽ biến, bây giờ tộc trưởng đang đứng ngay sát hắn, việc này không thể để cho tộc trưởng nghe thấy, nghĩ vậy, cục trưởng quay sang phía tên đội trưởng kia phất tay một cái, “Cậu mau dẫn họ qua phòng khách đợi tôi một lúc!” Cục trưởng vội vã sắp xếp đuổi đi đám người Đường Linh ra chỗ khác, nếu knhỡ họ nói ra điều gì không nên nói, đến lúc đó thì phiền toái rồi! Đường Linh không chịu phối hợp, “Nghe nói kẻ gây ra vụ tai nạn trong buổi giao lưu lần trước chạy trốn mất rồi, tôi muốn biết các anh cảnh sát sao không lo đi bắt người về quy án lại đem người không liên quan bắt về, làm vậy không thể không khiến người ta sinh niềm hoài nghi a!” Quả nhiên nghe thấy những lời Đường Linh nói, cục trưởng hoàn toàn biến sắc, lập tức đưa mắt liếc qua tộc trưởng, tộc trưởng kia nghe được, ánh mắt hơi mở lớn, khí tức cả người bất chợt đổi thành nghiêm túc âm trầm, trầm giọng nói, “Chuyện gì thế này? Người gây ra tai nạn đã chạy mất?” Cục trưởng cũng coi như tay lão làng trong quan trường, chỉ trong nháy mắt đã định thần lại, bình phục tâm tình một cách nhanh chóng nói, “Sao có thể! Kẻ gây ra tai nạn đang bị giam giữ trong cục!” Sau đó quắc mắt sắc lẻm nhìn về phía Đường Linh, quát ra tiếng, “Chui từ đâu ra con nhóc này đây, các cậu còn thất thần làm cái gì! Mau đuổi con bé này ra ngoài cho tôi!” Hắn liếc mắt ra hiệu với mấy người cảnh sát, họ lập tức xông lên với ý đồ kéo Đường Linh ra ngoài! Nhưng tộc trưởng lại cất lời, “Dừng tay! Các người dừng lại!” Mấy người họ bỗng chững lại, nhìn cục trưởng đợi chỉ thị, cục trưởng nở nụ cười lấy lòng nói, “Tộc trưởng, ngài đây là…” Tộc trưởng một tay chống gậy đầu rồng, một tay vươn ra vẫy trên không trung một cái, không trả lời cục trưởng, ngược lại chú mục vào Đường Linh, đôi con mắt hơi đục ngầu, lấp lánh tinh quang, “Cô gái nhỏ, lời kia cháu nói là có ý gì? Cháu lặp lại lần nữa đi?” Đường Linh cười nhẹ, ánh mắt xẹt qua người cục trưởng, sau đó nhìn tộc trưởng bằng đôi mắt thông minh sáng chói, khẽ hé đôi môi đỏ mộng, gằn từng chữ. “ Kẻ gây ra tai nạn đã chạy trốn mất!” Cái gì? Trốn mất! Tộc trưởng quay phắt đầu lại, hai mắt sắc bén như diều hâu, tức tốc như có luồng áp lực cực lớn áp xuống cục trưởng, bỗng chốc cục trưởng cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh, không tự chủ nuốt nước miếng! Ánh mắt lơ lửng không cố định, vừa muốn mở miệng, hắn lại nghe thấy tộc trưởng cất giọng lạnh lùng “Tôi muốn nghe lời thật!” Một câu nói khiến những lời mới soạn sẵn trong đầu cục trưởng bị xóa sạch, quanh co nửa ngày cũng không biết cái gì, mà từ dáng vẻ của hắn, tộc trưởng đã tin lời Đường Linh nói! Kẻ gây ra tai nạn đã chạy trốn mất! Thật ra sở dĩ Đường Linh dám ở đây không chút kiêng kỵ nói ra, cũng bởi vì tỉnh Vân khác với những nơi khác, tại tỉnh Vân một tộc trưởng dân tộc thiểu số có quyền lực rất lớn, quan viên nơi này không giống các nơi tỉnh thành khác kiêu ngạo lớn lối, ở đây làm việc luôn sợ đầu sợ đuôi! Bởi vì nơi này có thể nói là thiên hạ của người dân tộc thiểu số, người ta có câu rồng mạnh không ép rắn thổ địa, chính phủ nơi đây làm việc, ít nhiều đều sẽ kiêng kỵ họ, lâu dần, quan chức cũng mất dần khí thế lúc đầu! Vị cục trưởng này chính là một ví dụ điển hình, một câu nói của tộc trưởng, liền khiến hắn ngậm miệng! Nếu ở chỗ khác, phỏng chừng Đường Linh ngay cả cơ hội nhìn thấy cục trưởng cũng không có, khẳng định đã bị xua ra ngoài lâu rồi, sao còn có thể đứng ở đây gây sự! Bên trong phòng làm việc riêng của cục trưởng. Phòng làm việc rộng rãi, chỉ chứa có mấy người họ, nhưng thần sắc lại khác biệt, Đường Linh và Lôi Tử thần thái nhàn nhã, hình như đến để tham quan văn phòng cục trưởng, luật sư thì có vẻ mặt nghiêm nghị, không cảm xúc, còn cục trưởng lại với sắc mặt xấu hổ, trên nét mặt mang theo vẻ lo lắng! Mà vị tộc trưởng lớn tuổi kia lại đang ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, sắc mặt âm trầm, hai tay nắm chặt trên đầu gậy, từng cái gân xanh trên tay đặc biệt rõ ràng! “ Nói đi! Đây là chuyện gì!” Chiếc gậy tượng trưng cho quyền thế chống xuống đất mấy cái, tiếng lộc cộc vang lên trong phòng làm việc yên tĩnh rất đột ngột, khiến người ta nghe mà lòng khẽ run! Cục trưởng nói hết ra mọi chuyện với vẻ bất đắc dĩ, nội dung gần đúng như tin tức Lôi Tử điều tra hỏi thăm được, tộc trưởng nghe xong tức giận đùng đùng liên tiếp gõ gậy xuống sàn nhà! “ Hồ đồ! Quả thực hồ đồ! Nhìn các người làm ra chuyện gì này! Hồ đồ!” “ Vâng vâng vâng!” Cục trưởng liên tiếp tán thành, “Việc này đúng là chúng tôi làm không đúng, nhưng chủ của chiếc xe vận tải hàng đó đúng là Lục Tùng!” Nhắc tới chiếc xe chở hàng kia, sắc mặt tộc trưởng âm trầm xuống liền, mấy người trong tộc của ông bị chiếc xe đó đụng trúng, một người tử vong, một người bị gãy chân, còn con trai của ông vẫn đang điều trị trong phòng bệnh nặng, hiện tại người trong tộc không chỉ muốn chính phủ giao ra kẻ gây ra tai nạn kia, ngay cả chiếc xe cũng phải giao ra luôn, cho tộc nhân xả giận! “ Chiếc xe kia tôi có thể giao cho tộc trưởng, nhưng lô hàng trong xe kia bị kẻ gây ra tai nạn trộm được, tộc trưởng ngài cũng biết, mao liệu ngọc thạch có giá trị không nhỏ, Trân Bảo Trai chúng tôi lần này cũng coi như gặp tai bay vạ gió, nếu tộc trưởng đồng ý trả lại lô hàng của chúng tôi, tôi sẽ giúp tộc trưởng tìm ra kẻ gây ra tai nạn kia bằng được mới thôi!” Đường Linh nói một cách dụ dỗ. Tộc trưởng nhìn chằm chằm Đường Linh, hai mắt hơi híp lại nhưng tinh quang bắn tứ phía, hỗi lâu sau, giọng nói già dặn có lực vang lên, “Cô có biện pháp tìm ra hắn ta?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]