Chương trước
Chương sau
Edit: Heidi_Nhược Vũ Các
Lúc này Vương Chí Viễn đứng trong đám đông, có vẻ đặc biệt bất ngờ, có không ít người cũng nhận ra hắn, lộ ra sự khó hiểu!
Vương Chí Viễn này cũng được xem như là một chuyên gia đồ cổ, Nguyên Thanh Hoa giá trị trên trăm triệu vậy mà hắn chỉ định giá 80 vạn, không khỏi làm lòng người sinh ra nghi hoặc!
Dưới nhiều ánh mắt nghi nhờ của đám đông, trên mặt Vương Chí Viễn mang theo ý cười đã mở miệng, “Ông chủ Thích đã lâu không gặp, lén lút chạy tới đây kinh doanh ngành nghề đồ cổ! Chiếc bình Long phượng văn mai này thật đúng là một cực phẩm, Ông chủ Thích ‘ vận khí ‘ thật không tệ!”
Nói đến hai chữ “Vận khí”, cơ hồ là nghiến răng mà nói, ở đây đều là người tinh ranh khôn khéo, tự nhiên nghe ra được lời nói chứa đầy hàm ý của Vương Chí Viễn!
Thích Khải Bình nhìn Đường Linh, sau đó trên mặt bày ra nụ cười nhạt, “Thích mỗ có thể có ngày hôm nay còn phải cảm tạ ông chủ Vương, nếu không phải ngày đó ông chủ Vương ra tay ‘ khẳng khái ‘, mua hết đồ cổ trong cửa hàng của tôi, Thích mỗ cũng sẽ không phải chạy tới thành phố S kiếm sống! Tuy nhiên trời cao không đối xử tệ với tôi, lại có thể may mắn gặp được hai món cực phẩm này, bằng không hôm nay sao có thể được gặp lại ông chủ Vương chứ!”
“ Khẳng khái” hai chữ cũng nghiến răng thật chặt mới nói ra một cách nặng nề, mọi người từ trong cuộc nói chuyện của hai người, dường như ngửi ra được mùi thuốc súng!
Một số ít biết rõ thủ đoạn của Vương Chí Viễn, rất nhanh đã đoán ra, xem ra Vương Chí Viễn này giở thủ đoạn ép mua cửa hàng đồ cổ của Thích Khải Bình, chèn ép Thích Khải Bình từ thành phố Ninh phải chạy đến thành phố S, lại không nghĩ rằng Thích Khải Bình lại gặp được kỳ ngộ, thậm chí còn gặp dịp mua được hai món đồ cổ cực phẩm, đổi đời còn hơn lúc trước!
Mấy người Chu lão không biết chuyện, không để ý tới hai người họ, ngược lại đều âm thầm đánh giá Đường Linh, đều im lặng đứng ngoài!
Ánh mắt Vương Chí Viễn tối sầm u ám, trên mặt vẫn cứ cầm theo ý cười, “Nếu ta đoán không sai, chiếc bình Long phượng văn mai này là đồ cổ trong cửa hàng của ông chủ Thích, vậy thì vì sao lúc tôi mua lại hết mặt hàng đồ cổ của cửa tiệm ông, lại không có chiếc bình này? Mà có nhiều hơn một đống ‘ vật không rõ nguồn gốc ‘?”
Nhắc tới những thứ này, lửa giận trong lòng Vương Chí Viễn khó dập tắt, lúc trước bỏ ra 80 vạn mua cửa hàng đồ cổ của hắn, vậy mà toàn là đồ giả!
Mà những đồ cổ thu được từ những cửa tiệm khác, cũng không ngoại lệ, tất cả đều là hàng nhái!
Phản ứng lại, hắn mới nhận ra, mình đã bị đặt bẫy!
Người ta đã sớm đào xong hố, chờ hắn tới nhảy xuống! Hắn còn tưởng rằng Thích Khải Bình bị hắn bức đến mức cùng đường, chính mình chiếm được lợi ích!
Sỉ nhục! Tuyệt đối là sỉ nhục!
Chờ hắn quay lại tìm người, những người này trong vòng một đêm vậy mà đi mất tăm! Nếu không phải có buổi triễn lãm giám định lần trước, hắn nghe người ta nhắc tới Thích Khải Bình, lửa giận chưa kịp tiêu kia! Hiện tại hắn tới đây, mục đích chính là “ dập lửa”!
“ Ông chủ Vương thực biết nói giỡn, ban đầu tôi là ‘ trắng tay gầy dựng lại ‘, Ông chủ Vương và những tay chân của anh, cũng đều tận mắt chứng kiến!”
Thích Khải Bình hào phóng ứng đáp, mọi người nghe coi như hiểu rõ, Vương Chí Viễn đến đây với mục đích muốn cướp chiếc bình Nguyên Thanh Hoa Long phượng văn mai! Mọi người đều biết, trong thương nghiệp việc thu mua lẫn nhau là chuyện bình thường, có thể ngươi đem tiệm của người ta thu mua lại, sau khi thấy người ta phát đạt, còn muốn đến chia một chén canh, vậy thì rất hạ lưu rồi!
“ Tôi nói ông chủ Vương, tay anh cũng quá dài rồi đấy! Nếu không có ý muốn mua Nguyên Thanh Hoa, không cần phải ra giá! 80 vạn này bỏ ra bộ định đánh đuổi ăn mày sao!”
Rốt cục có người bất mãn với hành vi của Vương Chí Viễn, vốn Nguyên Thanh Hoa có không ít người nhìn trúng, nay Vương Chí Viễn này còn muốn chen một chân! Chạy tới nơi này nói mấy lời không đâu, đơn giản chính là muốn nói Nguyên Thanh Hoa của Thích Khải Bình hiện tại hẳn phải là của Vương Chí Viễn hắn!
A! Đùa gì thế! Trước khi bán đấu giá định chen một chân, đây không phải tự tìm tranh cãi sao!
Không ít người cũng thật không ưa cách làm của Vương Chí Viễn, nghĩ rằng hắn đang ghen tức, nhào tới đây gây sự!
“ Chính xác! 80 vạn? Không có tiền cũng đừng đến đây ra giá, gọi giá nghe thấy mà mất mặt!”
“ Ồ! Đây không phải quấy rối sao!”
“ Chưa từng thấy qua như vậy, ghen tức thành mức này, trực tiếp tới đoạt!”
Thanh âm khiển trách, liên tiếp vang lên, dù da mặt đủ dày, lúc này trên mặt Vương Chí Viễn cũng như đang phát sốt! Hắn vốn định lên tiếng phê phán Thích Khải Bình cuỗm được Nguyên Thanh Hoa, không ngờ lời nói còn chưa phát ra miệng, đã khiến mọi người chung quanh nổi giận!
Thích Khải Bình giơ hai tay lên áp chế bầu không khí xuống, động viên nói, “Các vị xin bình tĩnh đừng nóng, đừng để bị ảnh hưởng tâm tình bởi người không đâu! Chiếc bình Long phượng văn mai chưa định giá, người trả giá cao sẽ có được, Trân Bảo Các chúng tôi rất hoan nghênh những vị thật tâm đến để đấu giá, nếu như ác ý quấy rối, thì đừng trách Trân Bảo Các chúng tôi trở mặt vô tình!”
Thích Khải Bình nhìn chằm chằm về phía Vương Chí Viễn, trong mắt tràn đầy sự cảnh cáo, lúc này Vương Chí Viễn cũng nhìn thấy, bên trong các góc Trân Bảo Các, đang đứng một số nhân viên bảo an, giống như tùy thời chuẩn bị ném hắn ra ngoài!
Ánh mắt Vương Chí Viễn u ám, cười đen mặt, không nói gì thêm, không nghĩ tới sẽ có nhiều người bất mãn đến thế! Có khả năng trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười, nhưng trong lòng sớm đã lên cơn giận dữ!
“ Ông chủ Thích, Nguyên Thanh Hoa tôi ra 8000 vạn!” Người vừa nãy cười nhạo Vương Chí Viễn trực tiếp kêu giá tới 8000 vạn!
Vương Chí Viễn nghe xong, trên mặt nóng lên! Đây quả thực là giáng một bạt tai lên mặt hắn, hắn ra 80 vạn, người kia kêu giá cao hắn gấp trăm lần, trực tiếp ra giá 8000 vạn! Vương Chí Viễn nhìn người đó với ánh mắt âm ngoan, độc ác, ớn lạnh như một con rắn độc!
Người kia kêu giá mở đầu, mọi người dồn dập gia nhập đấu giá, khi giá cả lên tới 100 triệu, Tô lão đã mở miệng, “120 triệu!”
Không ít người rút lui ra khỏi cuộc cạnh tranh, còn lại chỉ có vài người có thực lực thâm hậu đang giằng co!
Vương Thanh Tuyền tuy rằng rất yêu thích Nguyên Thanh Hoa, nhưng ông chỉ là Phó hội trưởng hiệp hội đồ cổ, số tài sản ông nắm giữa đương nhiên không thể so sánh với loại doanh nghiệp hàng đầu được, nên ông không tiếp tục tham gia!
Ngụy lão cũng thực thích Nguyên Thanh Hoa kia, ra giá đến 130 triệu, đến từ kinh thành vị Vương tổng của Châu báu thương thành thấy Ngụy lão kêu giá, đưa mắt qua nhìn Chu Nguyên Đường một cái, sau đó hô giá 150 triệu!
Vừa kêu ra, phía dưới không ít người đều âm thầm hoảng sợ!
Có người đã nhận ra Vương tổng, “Người kia chẳng phải là Vương Hải của Ngọc Thạch Hiên tại kinh thành ư? Sao cũng bắt đầu chơi đồ cổ rồi?”
“ Ông chủ Ngọc Thạch Hiên? Tôi nói sao nhìn quen mắt thế, chẳng trách có thể quen biết Chu thị, Ngọc Thạch Hiên này chính là con rồng đầu đàn của ngành nghề châu báu trong cả nước!”
“ Không hổ là con rồng đầu đàn, 150 triệu, kêu giá mà mặt không đổi sắc! Quả nhiên tiệm châu báu khác không cách nào sánh được!”
Vương Hải nghe được thanh âm của mọi người, kiêu ngạo không thôi, ánh mắt nhìn Ngụy lão lộ ra khinh miệt! Hiện tại Ngọc Thạch Hiên của hắn dĩ nhiên là tiệm châu báu hàng đầu, Ngụy Bác Đạt muốn tranh với hắn? Hừ! Cũng phải coi lại thực lực đã!
Đường Linh âm thầm kéo góc áo Ngụy lão, Ngụy lão vừa định hô tiếp liền nuốt trở vào, ông đương nhiên biết ý tứ Đường Linh kéo vạt áo ông, mặc dù không hiểu vì sao không cho ông tranh tiếp, nhưng ông cũng lựa chọn tin tưởng Đường Linh, không tiếp tục gọi giá nữa!
Ngay khi Vương Hải âm thầm mừng rỡ, Chu Nguyên Đường cuối cùng mở miệng, “180 triệu!”
Rào!
Toàn trường náo động!
Một chiếc bình Nguyên Thanh Hoa ra giá đến 180 triệu! Giá tiền này tuyệt đối cao hơn giá thị trường! Bình thường mà nói, giá thị trường của Nguyên Thanh Hoa nằm ở mức 100 triệu, buổi đấu giá sẽ cao hơn giá thị trường một chút, thế nhưng một chút kia liền cao  hơn 8000 vạn, đây coi như là giá trên trời!
Lúc Vương Hải khi nghe thấy Chu lão ra giá, nghệt mặt ra, nhìn về phía Chu lão, con ngươi đảo liên tục, dĩ nhiên thử thăm dò hô lên 190 triệu, mà Chu lão liếc nhìn Vương Hải với ánh mắt bén nhọn, “200 triệu!”
Trong Trân Bảo Các bầu không khí nhiệt tình tăng vọt, nghe kêu giá mà hãi hùng khiếp vía, đây chính là kiểu ra giá bằng vàng ròng bạc trắng a! Hai trăm triệu đó! Quả nhiên là phú thương Hồng Kong, kêu 200 triệu đến lông mày cũng không nhếch một cái. Hai trăm triệu đối với ông ta mà nói, như muối bỏ bể mà thôi!
Lúc Vương Hải nghe thấy Chu lão lại lần nữa ra giá, sắc mặt cổ quái, như kiểu bị nuốt phải con ruồi, rũ mí mắt xuống, tâm tư xoay chuyển nhanh chóng, lập tức tươi cười nói, “Chu lão đã có hứng thú như vậy, Vương mỗ sao còn có thể không thức thời! Tôi rút khỏi tranh giá!”
Nói xong Vương Hải ân cần nhìn Chu Nguyên Đường, Chu Nguyên Đường khó được mở miệng nói, “Vương tổng quả nhiên thức thời, đồ vật vốn giá 100 triệu, cần 200 triệu mua lại, cũng thật nhờ ơn Vương tổng!”
Khóe mặt Vương Hải giựt một cái, chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ mà nói không ra lời! Lúc trước nghe ý tứ Chu lão, rất có hứng thú với Nguyên Thanh Hoa này, lại một mực không thấy ông gọi giá, Vương Hải liền sinh ra ý nghĩ muốn đấu giá giành về Nguyên Thanh Hoa, với ý muốn đem nó tặng cho Chu lão, vậy thì kế hoạch mở rộng phát triển ở thị trường Hồng Kông sẽ có chỗ dựa, nào biết Chu lão đột nhiên ra giá, một chiêu giết hắn trở tay không kịp!
Vương Hải cân nhắc nhiều lần, vì muốn có được Nguyên Thanh Hoa để làm nước cờ đầu, hắn mới nhắm mắt theo giá, lại chẳng ngờ Chu lão không chớp mắt cái nào trực tiếp gọi giá 200 triệu! Cân nhắc đến thực lực tài chính của Chu lão, hắn không tiếp tục ra giá, Vương Hải vốn định muốn tặng Nguyên Thanh Hoa này cho Chu lão, cũng coi như có thể làm cho Chu lão thiếu hắn một món nợ ân tình, nhưng không ngờ rằng, lời nói kia của Chu lão triệt để đập nát ảo tưởng trong hắn!
Kế hoạch Vương Hải muốn nhờ cậy thế lực Chu Nguyên Đường tiến quân vào thị trường Hồng Kong, cứ như vậy mà vỡ tan!
Đường Linh thấy hết thảy, trong lòng không khỏi cười thầm, Vương Hải quả nhiên tự cho là thông minh, hắn cho rằng Chu lão không nhìn ra ý đồ của hắn sao? Chu lão nói thế, cũng chỉ vì mục đích chặt đứt suy nghĩ của Vương Hải mà thôi, không hổ là kẻ lão làng ngang dọc thương trường nhiều năm, một câu nói đã chặt đứt ý nghĩ người khác!
Cuối cùng, Nguyên Thanh Hoa trải qua một phen cạnh tranh kịch liệt, vẫn bị Chu lão người có tài sản hùng hậu nhất giành được, Ngụy lão với vẻ mặt tiếc hận nhìn đau đáu về phía Nguyên Thanh Hoa, nhìn Đường Linh, lộ vẻ mặt uất ức!
Đường Linh thấy vẻ mặt Ngụy lão, thì biết rõ ông không hiểu Đường Linh vì sao phải kéo áo ông, không cho ông đấu giá tiếp!
Cô cười mở miệng nói, “Ông nội Ngụy đã có Thất Bảo Lưu Ly châu rồi, Nguyên Thanh Hoa này nếu lại đoạt đi nữa, mấy vị ông nội khác còn không biết sẽ oán giận ông đến mức nào đâu!”
Chu Nguyên Đường nhìn Đường Linh thật sâu một cái, sau đó dùng khẩu âm tiếng phổ thông không tính lưu loát, cười nói với Ngụy lão, “Đúng đó! Thứ tốt không thể mỗi lần đều bị lão cướp đi!”
Ngụy lão lắc đầu bật cười, Đường Linh thấy vậy cũng cười theo “Có cơ hội lại tìm cho lão gia ngài một cái Nguyên Thanh Hoa khác, đến thời điểm đó bớt cho ngài tám phần trăm, được chứ?”
Nghe Đường Linh cứ thế mà trêu ghẹo ông, cứ như Nguyên Thanh Hoa chỉ là củ cải trắng ngoài chợ, nói kiếm có thể kiếm được ấy!
Nhưng Vương Thanh Tuyền Vương lão lại để trong lòng, nhìn Đường Linh vưới ánh mắt sáng ngời, dáng vẻ híp mắt như một lão hồ ly, “Nhóc con, Ngụy lão kia đã có Thất Bảo Lưu Ly châu rồi, lần sau lại đào được Nguyên Thanh Hoa, nhất định đưa tới nơi này đó!”
Sau đó cúi người xuống, thấp giọng nói, “Sau này cháu có món đồ cổ nào chưa nhìn ra được, ông miễn phí giám định cho!”
Đường Linh cũng học Vương lão, híp mắt, cười như một con tiểu hồ ly, đôi môi khẽ mở, “Thành giao!”
Ngụy lão mở đầu, kết quả mấy lão đều tranh nhau đòi Đường Linh muốn đồ cổ cực phẩm, Đường Linh có chút không biết nói sao, những ông lão này cũng thật là coi trọng cô, cực phẩm đồ cổ làm sao dễ tìm như vậy!
Có thể Đường Linh không nghĩ tới, trong tay cô xuất ra ba món cực phẩm đồ cổ kia, vận khí như vậy không phải ai cũng đều có, mấy lão đều là người đam mê đồ cổ, tự nhiên đồng ý kết giao với kiểu người như Đường Linh! Cũng giống Ngụy lão, mấy lão hiện giờ, trong lòng đã bắt đầu thưởng thức Đường Linh rồi!
Lúc mang lên vật phẩm thứ hai “Hàn Hi Tải Dạ Yến Mưu Đồ”, mọi người lại ngổn ngang trăm mối!
Nhưng đều ôm tâm thái thưởng thức, người ở chỗ này đều biết, nửa bức “Hàn Hi Tải Dạ Yến Mưu Đồ” khác hiện tại đang triển lãm trong viện bảo tàng tại kinh thành, chính là văn vật cấp bậc quốc bảo, không nghĩ tới triển lãm trong viện bảo tàng kinh thành cũng chỉ là nửa bức! Bây giờ nửa bức còn lại xuất hiện ở đây, đại biểu cho ý nghĩa vô cùng to lớn, di sản văn hóa ngũ đại thời kỳ rốt cục đã hoàn chỉnh!
Hôm nay trong đám đông tới dự, không thiếu lão học giả, cả đời đều dâng hiến cho đồ cổ, quả nhiên nhìn thấy nửa bức “Hàn Hi Tải Dạ Yến Mưu Đồ” này, viền mắt vậy mà đã ươn ướt, Đường Linh nhìn thấy không khỏi cảm khái, đồ cổ trong mắt những vị học giả này,  giá trị văn hóa tinh thần còn cao hơn giá trị tiền bạc nhiều!
Kỳ thực nửa bức “Hàn Hi Tải Dạ Yến Mưu Đồ” này, cô suy đoán người mua thực sự còn chưa tới, ý nghĩ trong lòng Đường Linh, “Hàn Hi Tải Dạ Yến Mưu Đồ” nên hợp hai thành một, xuất hiện lại trước mắt mọi người bằng tư thái mới mẻ hoàn toàn!
Đang lúc tâm tư Đường Linh bay xa, tựa hồ nghe được ngoài cửa tiếng bước chân vội vã, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa lớn, quả nhiên thấy mấy vị lão giả đẩy cửa bước vào, bước chân có chút gấp gáp, một bộ phong trần mệt mỏi! Vội vã đi về hướng đám đông đang tụ tập!
“ Ý? Là Hồ Hưng Học Hồ đại sư!” Có mấy người chú ý tới động tĩnh, có người lần trước tham gia triển lãm giám định đồ cổ, đã nhận ra Hồ đại sư!
“ Xem ra đến vì nửa bức “Hàn Hi Tải Dạ Yến Mưu Đồ” kia! Bên cạnh đại sư mấy người đó là ai? Sao Hồ đại sư giống như rất tôn kính họ?”
“ Chưa từng thấy, nhưng người có thể khiến Hồ đại sư tôn kính, e là không có vài người đâu!”
Mọi người đều đang suy đoán thân phận của nhóm người mới tới, nhưng mấy người này cũng không để ý, lúc Hồ đại sư nhìn thấy nửa bức “Hàn Hi Tải Dạ Yến Mưu Đồ” vẫn còn ở đó, tức khắc thở phào nhẹ nhõm ra tiếng!
Giơ tay xoa xoa trên trán chắc vì đi quá nhanh nên đã đổ mồ hôi, ổn định tâm thần xuống, mà mấy người bên người ông thì còn đang nhìn chăm chú về nửa bức “Hàn Hi Tải Dạ Yến Mưu Đồ”, ánh mắt hừng hực mà cấp thiết!
Ngụy lão nhìn mấy người họ, ngoại trừ Chu lão là người Hồng Kong, không quen biết mấy người mới tới, nhóm ba người còn lại đều nhận ra nhóm người mới tới đó, trong mắt mấy lão đều là tinh quang sáng ngời!
Đường Linh nhìn thần sắc của mấy vị mà cô gọi là “ông nội” kia, lại nhìn qua Hồ Hưng Học, đại khái đoán được thân phận nhóm người mới đến! Có thể làm cho Hồ đại sư tôn trọng như vậy, sợ là ngoại trừ sư thúc của ông ta Diệp Hoằng Nghị Diệp đại sư ra, chính là vị ở tại kinh thành kia rồi!
Hồ Hưng Học gật đầu chào Thích Khải Bình, mở miệng nói, “Thích lão đệ, có thể để cho mấy vị bằng hữu này của tôi xem trước một chút nửa bức mưu đồ này không?”
Từ lần triển lãm giám định trước Hồ đại sư giám định ra đây là nửa bức “Hàn Hi Tải Dạ Yến Mưu Đồ”, hơn nữa còn lưu lại hàn huyên một hồi với Thích Khải Bình và Chu Hồng Vũ, từ đó xưng hô liền đổi từ ông chủ Thích biến thành Thích lão đệ!
Thích Khải Bình là một người thông minh, tự nhiên nhìn ra được mấy người họ thân phận cao quý, nhưng trước tiên vẫn nhìn về phía Đường Linh, thấy Đường Linh hướng về phía hắn gật đầu, mới cười ha hả nói, “Đương nhiên có thể, kính xin các vị chuyên gia đến đánh giá một chút!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.