Trong ngôi nhà không lớn, đứng đầy người, có vẻ hơi chen chúc, mọi người đều kinh ngạc nhìn người đang đứng cạnh cửa!
Đường Linh chỉ nhìn chằm chằm Mã Văn Đào, khuôn mặt mang theo ý cười, khiến người ta khó hiểu!
Mã Văn Đào kinh ngạc nhìn Đường Linh, cau mày lại, tại sao cô gái này lại ở đây?
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Mã Văn Đào, ý cười trên mặt Đường Linh càng sâu, dưới sự nghi hoặc của mọi người, cô thản nhiên mở miệng, lại nói ra một câu chẳng ăn nhập gì.
“ Con gái trưởng khoa Mã… thật đáng yêu!”
Mã Văn Đào biến sắc mặt, con ngươi co rút lại, thần sắc trong mắt bất định, trong lòng không tự chủ tăng thêm một chút bối rối!
Con bé… có ý tứ gì?
Chẳng lẽ?
Sẽ không!
Mã Văn Đào ổn định tinh thần lại, đè xuống sự suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, âm thầm phủ định dự đoán của mình, đứa nhỏ này mới bây lớn? Hẳn là sẽ không biết gì đâu!
Mã Văn Đào rất nhanh bình phục tâm tình, gương mặt toát lên nụ cười, cười nói với Đường Linh, “Thì ra là bạn học Đường Linh! Sao em lại ở đây?”
Đường Linh nhìn chăm chú Mã Văn Đào, để lộ ra nụ cười với ý vị thâm trường, hồi lâu sau mới chậm rãi mở miệng nói, “Em tới đây để học!”
“ Em tới đây học?”. Mã Văn Đào hơi kinh ngạc!
Đường Linh chỉ gật đầu, không nói gì.
Hoắc Văn Hà đánh giá Đường Linh một thân quần áo bình thường, nghiêng đầu hướng về phía Mã Văn Đào hỏi, “Văn Đào, anh quen biết sao?”
“Em ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-quy-nhan-thuong-nu/578238/quyen-2-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.