Edit: Heidi_Nhược Vũ Các
Lưu Triển Bằng gật đầu, đỡ chủ quán dậy, sau khi đứng vững mới kêu, “A Bình!”
Đứng vững vàng thân mình, Thích Khải Bình vuốt mặt một cái, phủi bụi trên người xuống, nhìn Lưu Triển Bằng ánh mắt có chút phức tạp, mất hồi lâu mới thở dài nói, “Anh Lưu, em…”
Lưu Triển Bằng cũng thở ra một hơi thật dài, rồi vỗ vai Thích Khải Bình, “Người do Vương Chí Viễn phái đến?”
Thích Khải Bình gật đầu, vẻ mặt đau khổ không nói gì.
Lưu Triển Bằng nhìn Thích Khải Bình với vẻ mặt chán nản ủ rũ kia, trong lòng cũng không dễ chịu gì, nhớ tới tình cảnh bản thân ông cũng gặp phải trước đây, trong lòng có chút cảm khái!
Vẫn may thời điểm ông suy sụp đã gặp được Đường Linh!
Đúng! Đường Linh!
Lưu Triển Bằng mới nhớ tới người vừa cùng ông chứng kiến một màn cướp đoạt trắng trợn của người đàn ông vạm vỡ kia, trong lòng ông có chút ngờ vực, lúc trước ông bị Phùng Tam đập cửa tiệm đòi nợ, vẫn là Đường Linh đứng ra giải quyết, hôm nay cô cũng chứng kiến được màn này sao lại không có chút phản ứng nào?
Thấy Lưu Triển Bằng có chút hồ nghi nhìn cô, trong lòng Đường Linh bật cười, chẳng lẽ cô là thánh mẫu sao? Gặp chuyện bất bình liền muốn rút đao tương trợ?
Không! Cô không phải thánh mẫu!
Huống chi có một số việc không cần rút đao, vẫn có thể giải quyết như nhau!
Đường Linh đi đến bên cạnh bàn gỗ Hoàng hoa lê, tiện tay từ trên bàn cầm lấy ba xấp dày cộm tiền chẵn 100 tệ, đi tới trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-quy-nhan-thuong-nu/578229/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.