Chương trước
Chương sau
”Sau đây, là đấu giá tự do cuối cùng của chúng ta trong hội giao dịch này, Trân Bảo Trai của Lưu Triển Bằng! Giá quy định 200 vạn!”
Soạt!
Mọi người ồn ào náo động một trận, bầu không khí kịch liệt hơn rất nhiều so với những màn đấu giá lúc nãy!
“Trời ạ! Lưu Triển Bằng muốn bán Trân Bảo Trai?”
“200 vạn? Chỉ tính đồ cổ trong Trân Bảo Trai cũng ngoài 200 vạn a!”
“Ông lại không hiểu sao! Ngọc thạch cùng đồ cổ bên trong Trân Bảo Trai phần lớn đều bị dọn sạch rồi, chỉ còn lại cái vỏ rỗng thôi! 200 vạn mua cái vỏ rỗng? Ông chịu mua à?”
“Cái vỏ rỗng bán 200 vạn? Hắn ta sao không đi cướp đi!”
Hội trường giao dịch tuy rằng náo nhiệt, nhưng không có một ai ra giá, mấy vị chơi đồ cổ lâu năm nhao nhao lên lắc đầu biểu thị tiếc hận! Nhớ tới Lưu Triển Bằng kia ông ta ta là nhân vật phong vân trong giới đồ cổ ngọc thạch của thành phố S, vậy mà lại bị rớt xuống thảm cảnh này!
“Ông nội Ngụy, Lưu Triển Bằng này là ai? Vì sao phải bán đi sản nghiệp của mình?”. Trong lòng Đường Linh có ý nghĩ riêng.
Ông Ngụy nhíu mày, tự hỏi trong chốc lát mới nói ra tiếng, “Trần Triển Bằng ông có nghe qua, trong giới đồ cổ ngọc thạch tại thành phố S rất có tiếng, cụ thể thế nào thi ông cũng không rõ lắm!”
Thấy cái nhìn của Đường Linh ông hơi nghi hoặc một chút, lại bồi thêm một câu, “Ông không phải người Thành phố S, mỗi tháng sẽ đến mấy ngày có hội giao dịch thôi.”
Đường Linh có chút ngoài ý muốn, ông Ngụy vậy mà chẳng phải là người của thành phố S!
Ông Ngụy thấy Đường Linh rất hiếu kỳ, liền dẫn Đường Linh đi tới chỗ đám người Lý lão kia!
Nghe đám người Lý lão nói, Đường Linh rốt cục đã hiểu, Lưu Triển Bằng này bởi vì đổ thạch kiếm được một khoản lớn, phong quang nhất thời, ông ta rất có nghiên cứu về đồ cổ ngọc thạch, hơn nữa rất có đầu óc kinh doanh, đồ cổ cùng ngọc thạch bày bán trong Trân Bảo Trai rất đầy đủ, trong giới đồ cổ rất nổi tiếng, mà gần đây nhất trong một lần đổ thạch, bị người ta ngáng chân, đổ thua ngọc thạch, trong một đêm táng gia bại sản!
Về phần phương diện nhân phẩm, chính đám người Lý lão có đánh giá rất cao về ông ta, Lưu Triển Bằng này chính là một nam tử hán coi trọng nghĩa khí, tính cách lại nhiệt tình, cho nên giao thiệp khá rộng rãi, lần này ông ta có chuyện, cũng không thiếu người khác vươn tay muốn trợ giúp!
Đáng tiếc họa vô đơn chí, vợ Lưu Triển Bằng lại cầm tất cả tiền tài cao chạy xa bay, tiền đổ thạch không trả được, lại thiếu nợ nhân tình nhiều người, nhất thời chèn ép Lưu Triển Bằng thất bại hoàn toàn, chán chường thất chí, bèn bán sạch toàn bộ sản nghiệp riêng, cũng chưa trả hết nợ đang mắc phải.
Cuối cùng Trân Bảo Trai của Lưu Triển Bằng cũng không bán đi được, Lưu Triển Bằng chán chường xuống đài, không nói lời nào liền rời đi, nhưng Lưu Triển Bằng không phát hiện ra, sau khi ông rời đi, có một tầm mắt luôn chiếu trên người ông!
200 vạn?
Đường Linh sờ lên số tiền hơn một ngàn đồng trong túi, lần đầu cảm thấy xấu hổ vì trong túi rỗng tuếch!
Xem ra trước tiên cô cần phải nghĩ biện pháp kiếm chút tiền!
Mặc dù có khúc nhạc đệm Lưu Triển Bằng xen giữa, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của mọi người mua đồ cổ, mọi người nghị luận trong chốc lát, lại đặt lực chú ý lên vật phẩm, dù sao bọn họ đến đây là vì đồ cổ!
Nội dung phần thứ nhất tự do đấu giá đã kết thúc, kế tiếp có thể tự do giao dịch tại bàn trưng bày đồ cổ, nhất thời bầu không khí náo nhiệt vô đối, phải biết tự do đấu giá các vật phẩm sưu tầm, thực tế chính là mua lại chúng theo giá thị trường, còn những vật phẩm trên bàn đồ cổ, giá cả thì tương đối thấp, còn phần có mua được chính phẩm hay không, phải dựa vào bản lãnh rồi!
Ông Ngụy vừa muốn cất bước đi nhìn một chút, lại phát hiện góc áo bị Đường Linh nắm lại, ông Ngụy nghi hoặc quay đầu lại, chỉ thấy Đường Linh cười với vẻ thần bí.
“Ông nội Ngụy, trên bàn đồ cổ có phải ai cũng có thể bán ra đồ cổ hay không?”. Trong tay nàng chỉ có chiếc vòng tay vừa dùng 10 tệ để mua kia, bây giờ vừa vặn có thể lấy ra giao dịch!
“Cháu có đồ vật muốn giao dịch?”. Ông Ngụy quan sát Đường Linh một chút, nhóc này không giây phút nào không khiến ông kích động!
Đường Linh cười, giơ tay phải lên, quơ quơ tay trước mặt ông Ngụy nói, “Chính là nó!”
thatbaoluulyVừa mới nãy thừa dịp người khác không chú ý lúc, cô đã lấy vòng tay từ trong không gian ra, chỉ có điều hiện tại cái vòng tay này, so với lúc vừa mua được, không biết óng ánh trong suốt bao nhiêu! Chắc là kiệt tác của Tiểu Khôi!
Ông Ngụy híp mắt, nhìn chiếc vòng trên tay Đường Linh, khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm một hồi lâu, trong bụng nghi hoặc, kéo Đường Linh bước nhanh đi tới bên cạnh bàn giao dịch, bên cạnh bàn giao dịch hiện vây quanh không ít người, hành động của ông không nghi ngờ là dẫn tới sự chú ý của mọi người!
“Tiểu Đường, lấy chiếc vòng của cháu ra đi, để đám lão già chúng ta giám định một chút!”. Ông Ngụy chỉ nhìn sơ qua vật phẩm trên tay Đường Linh, trong lòng đã có hoài nghi, đây nhất định phải lấy xuống cẩn thận giám định một phen, ông vẫn không thể xác định, nhìn xem đám bạn già kia có thể chiêm nghiệm ra cái gì hay không!
“Được!”. Đường Linh không nhanh không chậm lấy xuống vòng tay, đặt lên trên bàn giao dịch, lúc này từng người chơi đồ cổ mới tiến lên đánh giá.
“Đây là chất liệu lưu ly!”
“Là lưu ly không sai, chỉ là xem độ tinh khiết, công nghệ chế tác của lưu ly này, tuyệt không phải thủ pháp của bây giờ!”
“Lưu ly này hào quang sặc sỡ, ôn hòa thanh tú, kiểu dáng đơn độc, nhìn ra được là cổ vật, chỉ là cụ thể niên đại nào thì không biết được!”
“Ô!”. Phân biệt thật lâu Lý lão mới bật thốt, “Đây… đây…”
Tựa như nghĩ tới điều gì, ông hết cau mày lại lắc đầu, lẽ nào cái truyền thuyết kia là có thật?
“Lý lão đã nhìn ra điều gì rồi?”
Ông Ngụy thấy Lý lão với bộ dạng như có điều đắn đo, trong lòng cũng có chút nôn nóng theo, không biết suy nghĩ của Lý lão có tương đồng với mình không đây!
“Ngụy lão có phải trong lòng đã có phán đoán?”. Lý lão không trực tiếp trả lời, ông cũng có chút do dự!
Ông Ngụy gật đầu, “Tương truyền thuật chế tạo lưu ly đã xuất hiện ở trước công nguyên, nhìn từ phẩm chất, hình thức cùng với công nghệ chế tạo của vật này, tôi đang hoài nghi nó có phải là vật trong truyền thuyết, vật đính ước Phạm Lãi tặng cho Tây Thi!”
Cái gì?
Lời ông Ngụy vừa nói ra, mọi người liền nháo nhào lên!
Đây chính là đồ vật trong truyền thuyết, cũng không ai biết tột cùng có tồn tại hay không, mà ông Ngụy nói thế, tất nhiên sẽ dẫn tới sóng to gió lớn.
Lý lão cũng có chút chấn động, ông vừa nãy đã có chút hoài nghi, thế nhưng suy nghĩ một chút lại thấy không có khả năng lắm, cho nên mới không nói ra, mà ông Ngụy cũng nhận định như thế, vậy xem ra rất đáng giá phải nghiên cứu một phen!
“Tôi cũng có chút hoài nghi, vật ấy chính là Thất Bảo Lưu Ly Châu trong truyền thuyết!”
Cái gì? Lý lão cũng nói như vậy! Mọi người sôi trào!
“Nhưng,” Lý lão chần chờ nói, “Đây cũng chỉ là sự hoài nghi của tôi, đến cùng có thật hay không, dựa vào trình độ của tôi cũng không thể phân biệt được!”
Ông Ngụy gật đầu, “Vật này là cổ vật không sai, nếu muốn xác định có phải là Thất Bảo Lưu Ly châu hay không, thực ra cũng có biện pháp!”
“Ồ? Biện pháp gì?”. Lý lão vội vàng hỏi. Nếu có thể xác định, vòng tay này sẽ giá trị liên thành!
“Trước kia Việt Vương nhận mệnh Phạm Lãi giám sát chế tạo ra kiếm vương giả, chỗ trên chuôi kiếm có khảm nạm chính là lưu ly! Giả như vật này thật sự là Thất Bảo Lưu Ly châu, như vậy nhất định là thuộc vào thời gian Phạm Lãi giám sát đúc kiếm, nó sẽ cùng một lò chế ra với lưu ly khảm nạm trên đuôi kiếm, chỉ cần đem chiếc vòng này đến đối chiếu với lưu ly trên thanh kiếm vương giả kia, nhất định sẽ cho ra kết quả!”. Ông Ngụy nói một cách kích động.
“Kiếm vương giả! Tôi biết! Nghe nói là đại sư Diệp Hoằng Nghị đã sưu tầm được nó!”. Một người khác nói.
“Tiểu Đường à, vật này có thể rất có giá trị, cháu chắc chắn muốn bán?”. Tuy rằng ông rất muốn sưu tầm, thế nhưng cũng phải hỏi trước Đường Linh một chút có phải cô nhóc thật sự muốn bán hay không!
Đường Linh chỉ cười gật đầu, cô chẳng phải nhà sưu tầm, huống hồ hiện tại cô cần tiền, tự có “Quỷ nhãn”, muốn phát hiện cổ vật rất dễ dàng!
“Cái gì! Cổ vật này là của một đứa bé!”
“Cháu gái, vòng tay này bán thế nào?”. Vừa nghe Đường Linh quả thực muốn bán ra, lập tức có người hỏi thăm giá cả, vật ấy nhất định là cổ vật không sai, nếu xác định nó thực sự là Thất Bảo Lưu Ly châu kia, vậy thì đáng đồng tiền bát gạo!
Đường Linh chỉ nhẹ giọng nói, “Trả giá cao liền được!”
Đường Linh vừa nói ra lời này, lập tức có người đấu giá!
“Cô gái nhỏ, tôi ra 10 vạn!”. Một người trung niên hơn 40 tuổi nóng nảy ra giá.
“10 vạn? Tiểu Tề, ông định chọc ghẹo con nít chơi sao? Cô gái nhỏ, tôi ra giá 50 vạn! Bực tượng đồng Đại Nhật Như Lai cũng chỉ đấu giá đến mức 50 vạn mà thôi!”
“Ông!”. Người được gọi là Tiểu Tề tức đến nghẹn đỏ bừng mặt, Triệu Phúc Toàn này luôn cứ đối nghịch với mình! “Tôi ra 55 vạn!”
“68 vạn!”. Lại một người gia nhập đấu giá.
“70 vạn!”

“125 vạn!”. Tiểu Tề cùng Triệu Phúc Toàn cũng đã ngừng đấu giá, lúc này ra giá là một ông già mới gia nhập hàng ngũ đấu giá phía sau.
“150 vạn!”. Lý lãora tay rồi!
“180 vạn!”. Ông Ngụy người vẫn không nói gì bắt đầu tranh giá!
Lý lão nhìn ông Ngụy một cái, do dự một chút lại kêu lên, “200 vạn!”
Soạt!
“Cái gì! Có cái vòng tay, liền gọi giá đến 200 vạn!”
“Xem ra chủ nhân của chiếc vòng tay kia, nhất định là một trong hai ông già Lý Ngụy kia rồi!”
“Cô gái nhỏ thật có phúc! Bán vòng tay đi, đời này cũng không phải lo!”
Đường Linh nghe vậy trong lòng có chút buồn cười, 200 vạn là cả đời? Người đó không biết sau này giá phòng giá hàng cao biết bao nhiêu a!
Đấu giá vẫn tiếp diễn, thời điểm ông Ngụy gọi giá 300 vạn, Lý lão cuối cùng không kiên trì nổi!
Sau cùng ông Ngụy dùng giá 300 vạn, đấu giá được chiếc vòng cổ mà Đường Linh bỏ ra có 10 tệ để mua!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.