Edit: Heidi
Năm 92 đồ cổ vừa vặn hưng thịnh, đi dạo bên trong chợ đồ cổ đại đa số đều là người đã có tuổi, người trẻ tuổi cũng có, phần lớn là những người yêu thích đồ cổ, chợ đồ cổ chính là một lối đi, hai bên đường phố đều là cửa hàng, bày sạp hàng chủ yếu tránh vị trí trước mặt tiền cửa hàng người khác, sạp bán vỉa hè phần lớn đều là giả, chính phẩm cực hiếm, nếu muốn mua chính phẩm, thường là mua tại cửa hàng bày bán dọc theo con phố.
Bày bán tại sạp hàng vỉa hè là nơi ngươi tình ta nguyện, thành giao xong thì không thể đổi ý, dù là người bán hay kẻ mua, tại nơi địa phương kiểu này vẫn có người kiểm lậu, thế nhưng không nhiều, dù sao cũng phải dựa vào nhãn lực và vận khí!
Vô luận là ở niên đại nào, đồ cổ và ngọc thạch đều là nghề đầu tư có tính mạo hiểm cao, rất nhiều người bởi vì đồ cổ và ngọc thạch mà một đêm chợt phất lên, nhưng càng có nhiều người lại táng gia bại sản, kỳ ngộ và nguy hiểm mãi mãi tồn tại song hành!
Đường Linh một đứa trẻ đi dạo chơi trong chợ đồ cổ, có chút chướng mắt, chủ sạp nhìn thấy đứa trẻ như cô cũng không khoái, chỉ coi cô như trẻ con chạy loạn chơi lung tung.
Đường Linh cảm thấy đồ cổ thật mới mẻ, kiếp trước cô không có tiếp xúc với những đồ này, nếu không phải do gặp may lập khế ước có được Tiểu Khôi, cô cũng không để tâm đến nó, có được Tiểu Khôi rồi, đối với sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-quy-nhan-thuong-nu/578197/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.