Lúc mọi người lái xe tới chân núi tuyết trời đã sắp tối, thời tiết mùa này rất lạnh, hiện tại đến Lãng Kỳ, nhiệt độ càng giảm xuống thấp hơn, Tô Kha có chút hối hận vì đã đem quá ít quần áo ấm, cũng may Mạt Kình Lộc có kinh nghiệm, sớm chuẩn bị đầy đủ các vật dụng dùng để giữ ấm.
Cả đám ngủ lại ở nông trại dưới chân núi, nông trại có vẻ đơn sơ, nhưng họ cũng không phải là người có yêu cầu cao. Mấy năm gia nhập quân đội, Mạt Kình Lộc và Lý Diên Phách có cực khổ nào chưa từng trải qua, mà Lý Liệu thì theo anh hắn, Tô Kha là vì Mạt Kình Lộc ở đâu cậu theo đó, trong này chỉ còn lại cậu ấm của Trần gia.
“Anh, sao anh lại cho hắn theo?” Lý Liệu ghét bỏ nhìn Trần Mộc Lan, nhỏ giọng hỏi Lý Diên Phách.
“Trần gia chỉ có một đứa con là hắn, đó lại là tên không chịu lớn, không biết từ đâu nghe được anh muốn đi chơi, dì bắt anh phải mang hắn theo.”
“Anh, hình như người nói về chuyến đi chơi này là anh mà?”
“...... Hả?”
“Tối hôm đó, người ở nhà rống lên ba lần là phải đi leo núi với Mạt Kình Lộc, chính là anh đó!”
“Tránh sang một bên, thằng ranh con!” Lý Diên Phách đạp em hắn một cước, hùng hùng hổ hổ nói.
Người ở nông trại rất nhiệt tình, làm một bàn đầy thức ăn. Vào giờ ăn tối, Trần Mộc Lan nói ăn không vô nên không ra, Lý Diên Phách cười toe toét, “Hứ, mặc kệ hắn, tính con nít.” Cầm đũa lên gắp thức ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-quan-quan-cung-nam-hai/1352343/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.