Bữa tối, Đoạn Lôi Khải nấu vô cùng đơn giản, bốn món mặn một món canh, Tô Kha ăn rất ngon, ăn cơm xong, nhìn thấy Côme đang ở trong phòng khách xem tivi, khẽ nhíu mày khi nghe thứ tiếng Trung chưa quen thuộc kia, Tô Kha mím môi cười, len lén đem món quà mua được đặt ở sau lưng, len lén bước từng bước tới trước mặt Côme.
TV bị che, Côme nghi hoặc nhìn Tô Kha, Tô Kha nghiêng đầu, đột nhiên lấy món quà giấu phía sau lưng đưa tới trước mặt Côme, cậu cười nói: “Giáng sinh vui vẻ!”
“A?” Côme sửng sốt một chút, sau khi hiểu được vấn đề thì liền vui vẻ nhận lấy, “Chỉ có Tô Kha nhà chúng ta là tốt nhất, có thể mở ra không?” Tô kha gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Côme.
Côme mở hộp quà, nhìn thấy tòa tháp thủy tinh xinh đẹp bên trong, kinh hỉ nói không ra lời, y như Tô Kha đã dự đoán, Côme trời sinh tính đa sầu đa cảm, cộng thêm tính cách lãng mạn đặc trưng của người Pháp, cậu nhớ rõ Côme từng nhắc tới tòa tháp này của nước Pháp, vẻ mặt nhìn xa xăm hoài niệm làm cho Tô Kha khắc sâu vào tâm trí.
Côme cẩn thận vuốt ve tòa tháp thủy tinh, miệng thỉnh thoảng lại cố ý phát ra tiếng thở dài thật lớn: “Thật sự rất đẹp! Chú sợ làm hư nên không dám đụng mạnh vào nó.”
“Phốc, chú cứ chạm thoải mái.”
Bộ dạng này của y làm cho nội tâm Tô Kha khẽ động, lúc này Đoạn Lôi Khải sau khi rửa xong chán dĩa từ trong nhà bếp đi ra, nhìn thấy tòa tháp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-quan-quan-cung-nam-hai/1352336/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.