Tô Kha ngồi ở trong xe quân đội nhịn không được tò mò nhìn quanh, trong lòng cậu mặc dù tò mò nhưng lại ngượng ngùng khi bị Mạt Kình Lộc liếc nhìn qua, cho nên chỉ cần Mạt Kình Lộc nhìn cậu, cậu liền lập tức ngồi ngay ngắn, bộ dạng ta đây không thèm nhìn, Mạt Kình Lộc đem động tác nhỏ ấy thu vào trong mắt, trong lòng buồn cười, nhưng vẫn không nói gì.
Xe chạy đến chân núi liền dừng lại, Mạt Kình Lộc tắt máy, mở cửa xe, Tô Kha nhảy xuống.
Anh kéo tay Tô Kha nói: “Từ chỗ này chúng ta phải đi bộ thôi.”
Tô Kha gật đầu, có chút khẩn trương nóii: “Vậy chúng ta đi nhanh thôi!” Từ khi sống lại tới nay, cậu mỗi ngày đều phải làm việc nông, thời gian giải trí có thể nói là không có, bình thường nếu không trò chuyện cùng Đốm Trắng, thì cũng là nằm dài trên đồi cỏ ngẩn người, ngày càng chây lười, hiện tại Mạt Kình Lộc dẫn cậu lên núi, cậu đặc biệt cảm thấy vui sướng.
Mạt Kình Lộc không gấp giống như ai kia, đường núi không dễ đi, anh sợ Tô Kha sơ ý té ngã, nên luôn đi phía sau cậu, cẩn thận nhìn cậu. Tô Kha đi một chút thì ngừng lại một lát, thấy hoa cỏ gì không biết liền quay qua hỏi Mạt Kình Lộc, đem Mạt Kình Lộc trở thành bách khoa toàn thư sống, trước kia Mạt Kình Lộc không may bị lạc phải sống một thời gian ở trong rừng, cho nên có thể nhận biết được một ít thực vật này nọ.
Tô Kha đi tới đi lui liền nhìn thấy một núi đá, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-quan-quan-cung-nam-hai/1352327/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.