Niên Khai Điềm vừa về phòng liền ném hộp lễ vật lên giường tức giận, ngồi mạnh xuống khoác tay trước ngực hậm hực mấy tiếng. Nàng vất vả chọn lễ vật cho hắn, hắn lại ở đây trêu hoa ghẹo nguyệt. 
Thước nhi bước vào mở miệng khuyên nhủ: “Tiểu thư a, có phải Thủy công tử chọc phải ngươi không?” Đi chơi về còn sinh khí, lần đầu tiên nàng thấy được a! 
Niên Khai Điềm càng giận hơn, chân nhấc lên một cái, bục để hài bên dưới giường bay lên lại rơi xuống. Thước nhi nhanh tay chụp lại, kết quả bục để hài không sao nhưng nàng lại hoa lệ tiếp đất tạo nên âm thanh chấn động lớn. 
“Đây không phải phủ chúng ta a! Tiểu thư người đến cùng là vì sao a?” Nhỡ là hư hại thứ gì đó chẳng phải lại tốn bạc bồi thường hay sao. 
Niên Khai Điềm nghe vậy cũng nén nộ khí xuống, quay người sang một bên lạnh lùng nói: “Không có gì.” 
Thước nhi nhăn mặt đứng lên, đặt lại bục về vị trí cũ. Vừa ngẩng đầu nàng lại nhìn thấy được một góc lóe sáng lộ ra trong hộp Niên Khai Điềm vừa mang về. Nàng hiếu kỳ, lật hộp trở lại mở nắp lên xem, nhịn không được mở miệng thán: “A, tiểu thư, người là đi mua thứ này a?” 
Niên Khai Điềm hừ một tiếng không đáp. Lương Tuấn Hy đáng chết, uổng công nàng đi mua đồ cho hắn, thế mà hắn, hắn lại, lại dám...nghĩ lại một màn khí nãy thì càng tức hơn, hỏa khí vô hình vòng vo chuyển trong ngực để nàng không suy nghĩ được gì nữa. / Quảng cáo 
Thước nhi chạy đến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-phuc/616736/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.