Lương Tuấn Hy trực tiếp bước vào ngọa thất, mỗi bước chân hắn đều cảm thấy được trên sàn có nước thế nên hắn bước rất cẩn thận: “Điềm Điềm, ta đến.” Hắn biết nàng hiện chỉ có ở trên giường mà thôi, bất cứ nữ nhân nào cũng vậy làm sao chịu nổi đả kích bị hủy dung. 
Niên Khai Điềm nghe được người đến là Lương Tuấn Hy nàng chui ra khỏi chăn nhìn hắn. Mắt hắn không thấy vật, nàng không sợ hắn thấy dung mạo của mình. 
Thút thít vài tiếng ngồi dậy, nàng hướng hắn vươn tay ra: “Ngươi xem, ta đột nhiên bị thứ này, phải làm sao đây?” Làm sao nàng dám gặp người a. 
Lương Tuấn Hy dừng ở bên giường không nắm lấy tay nàng ngược lại đưa cổ tay trái của mình cho nàng xem: “Ta cũng vậy, nàng yên tâm, ta không để nàng xảy ra chuyện.” 
Niên Khai Điềm nhìn cổ tay trái của hắn kinh ngạc hỏi: “Ngươi vì sao cũng bị nha?” Tuy bệnh trạng y hệt nàng nhưng nhưng nốt đỏ kia lại mờ hơn của nàng lại ít hơn của nàng nữa. Đột nhiên trong đầu nàng xuất hiện một tia sáng, là nàng lây cho hắn? 
Không lý nào là hắn lây cho nàng được, vì hôm qua nàng nắm tay hắn mà hắn chỉ bị tay còn nàng chính là toàn thân a. 
Lúc này mọi người trong phủ đều biết nên đến trước gian phòng của nàng chờ được phép vào thăm. Niên Khai Điềm lúng túng hỏi ý kiến của Lương Tuấn Hy. Hắn mỉm cười ôn nhu đáp: “Cho dù Điềm Điềm có thế nào đi nữa mọi người cũng sẽ không chán ghét nàng.” Hắn cũng sẽ không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-phuc/616722/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.