Sáng hôm sau, khi Niên Khai Điềm vừa tỉnh giấc, mở mắt nàng đã thấy Thước nhi mang nước đẩy cửa bước vào. Trên mặt còn mang theo một chút bất mãn nữa. 
“Làm sao? Mới sáng sớm lại có bộ mặt này a.” Nàng cố gắng lếch cả thân người ê ẩm mà ngồi dậy. 
“Còn làm sao được, hạt tử kia lại đứng ở trước nguyệt môn chờ tiểu thư a.” Thước nhi chu môi hồi lời, còn không quên quay ra cửa hừ hừ vài tiếng nữa. 
Niên Khai Điềm ôm trán khẽ cười: “Gọi hắn tiến thính tử đợi đi, ta chuẩn bị xong liền ra ngoài.” 
“Tiểu thư...” Thước nhi bất mãn dẫm chân. Hôm qua nàng bị đánh đến lên bờ xuống ruộng cả người ê ẩm vẫn phải thức giấc sớm liền có chút không cam rồi. Đã vậy còn thấy được bộ mặt đáng ghét của Lương Tuấn Hy nữa, thật là muốn đánh một trận cho bỏ ghét. 
 / Quảng cáo 
Niên Khai Điềm xua xua tay: “Mau lên, còn nữa, sau này hắn tiến đến không cần đứng ở nguyệt môn, chuẩn tiến thính ngồi đợi ta.” Dứt lời nàng cũng đứng dậy chuẩn bị. 
Thước nhi ra ngoài, bước chân dẫm mạnh lên trên đất, sải bước đến chỗ Lương Tuấn Hy. Cước bộ vừa dừng nàng đã mở thanh quát dẹp đường: “Tiểu thư bảo ngươi tiến viện, sau này cho phép ngồi ở thính tử không cần đứng ngoài này.” 
Lương Tuấn Hy vốn là nghe được từ lúc nãy rồi, tâm tình kích động đến không thể tin. Hiện nghe Thước nhi nhắc lại lần nữa hắn nhoẻn miệng nở một nụ cười ấm áp: “Đa tạ Thước nhi cô nương.” 
Hắn mang dược sương nhấc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-phuc/616706/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.