Edit: Lệ Hy
Khương Lệnh Nghi còn chưa phản ứng kịp, Triệu Thiên Thụy đã tự mình quyết định: ""Như vậy đi, về sau ta gọi ngươi là Linh Xu đi." Nói xong giương giọng lên nói: "Linh Xu, chuẩn bị một chút thương thuật đến đây. Ta muốn hun hai cái lều này." Hắn gọi cực kỳ cực kỳ, giống như nàng vốn đã kêu tên này.
Khương Lệnh Nghi không nhịn được buột miệng nói ra: "Có phải Linh Xu hay không, Tố Vấn, Linh Xu?"
Triệu Thiên Thụy thật có chút kinh ngạc, nhìn nữ hài tử quần áo tả tơi này từ trên xuống dưới, "Vậy mà ngươi biết Linh Xu Tố Vấn?"
Khương Lệnh Nghi có chút bối rối, "Thì trước kia có nghe người ta từng nói qua, không phải Triệu đại phu muốn cây thương thuật sao? Ta đi lấy cái này." Nói xong cũng chạy như trốn tránh.
Nàng cũng không biết vì sao muốn trốn tránh, bây giờ đã không phải là một đời kia, nàng cũng không phải tiểu nha đầu cửa nát nhà tan ăn nhờ ở đậu, hoàn toàn không biết gì cả kia, không ai cười nhạo nàng, hắn cũng không khinh thường nàng, vì sao loại cảm giác thất bại vẫn đi theo nàng như hình với bóng, xua đi cũng không thoát cũng không bỏ mặc xong đây?
Linh Xu? Trái lại xem ra nàng với hai chữ này thực có duyên phận.
Khương Lệnh Nghi cười cười, trong lúc đó khóe môi ngẫm ra hương vị chua xót.
Một đời kia, Khương thị bị nhiễm ôn dịch, thị nữ gần kề phòng tránh e sợ không kịp, chỉ có nàng phụng dưỡng thuốc thang trước giường Khương thị.
Triệu Thiên Thụy còn đang suy nghĩ phương thuốc, có vài vị dược trước sau cân nhắc không chắc. Liền phái Khương Lệnh Nghi đi đến trong phủ tìm Từ Bá Khanh mượn sách, mượn một bản có tên là linh xu thư.
Từ gia phụ tử đam mê tàng thư ( cất giữ sách),trong thư phòng mỗi loại mỗi dạng đều cất giữ một chút, Triệu Thiên Thụy và Từ Bá Khanh vốn là hảo hữu thâm giao, tự nhiên là có chút nghe thấy, cho nên mới phái Khương Lệnh Nghi đi mượn sách. Hắn chỉ coi Khương Lệnh Nghi là biểu tiểu thư Từ gia, chuyện mượn sách đơn giản như vậy tự nhiên khỏi phải nói.
Lại không biết Khương Lệnh Nghi tự vào Từ phủ, bởi vì liên quan đến Khương thị nhiễm bệnh, lại vẫn cùng cô ở thiên viện, cũng không biết thư phòng ở nơi nào.
Khương Lệnh Nghi lại chưa bao giờ đọc qua sách, cũng không biết hai chữ kia, chỉ dựa theo âm tiết gắt gao nhớ ở trong lòng.
Cứ như vậy xuất hiện ở thiên viện, lại không biết đi bên nào. Khó khăn lắm mới gặp được mấy nha đầu mặc đồ đỏ thắt lưng xanh đi ngang qua, Khương Lệnh Nghi bước lên phía trước hỏi thăm, "Các tỷ tỷ, xin hỏi thư phòng đi như thế nào."
Một nha đầu đánh giá Khương Lệnh Nghi trên dưới vài lần, "Ngươi là người nào?"
Khương Lệnh Nghi cực kỳ quẫn bách, sau một lúc lâu chỉ nói nho nhỏ: "Ta họ Khương."
Bọn nha đầu tự nhiên biết phu nhân tái giá của lão gia họ Khương, lập tức liền tự nhiên cười nói, "Hóa ra là Khương cô nương à, thư phòng ở bên này, xuyên qua hành lang này lại rẽ trái là được, biểu cô nương và công tử đang ở thư phòng đọc sách, cô nương trực tiếp đi qua là được."
Khương Lệnh Nghi cúi đầu, nói cảm ơn, vội vàng đi dọc theo hành lang về phía trước.
Phía sau người truyền đến tiếng cười của mấy nha đầu.
"Nàng chính là biểu cô nương làm hại phu nhân nhiễm ôn dịch kia sao?"
"Nàng tính là biểu cô nương cái gì. Lão phu nhân cũng nói, nhà ngoại của thiếu gia chỉ có Trình gia, mấy năm nay phu nhân cũng đi Trình gia. Ngươi có từng gặp phu nhân từng về Khương gia, bởi vì lão phu nhân không cho phép. Cẩm Nhi tiểu thư mới là biểu cô nương đứng đắn của chúng ta.
"Cẩm Nhi tiểu thư không chỉ là biểu cô nương của chúng ta, còn là thiếu nãi nãi tương lai của là chúng ta. Nếu không phải phu nhân bị bệnh, chỉ sợ hôn kỳ cũng đã định ra rồi."
Những giọng nói này từng chút từng chút rót vào trong tai Khương Lệnh Nghi. Thân phận của nàng thấp kém, tự nhiên không hy vọng xa vời trở thành biểu cô nương Từ gia, chỉ là bị người nói ngắn nói dài ở sau lưng giữa ban ngày như thế này, cũng chưa bao giờ trải qua, hóa ra cô chưa bao giờ trở về Khương gia là vì duyên cớ này. Nghĩ chuyện như vậy, liền đi tới trước một tòa viện tử.
Một giọng nói mềm mại từ trong viện truyền đến, "Nhìn sách khá lâu, chán ngắt, biểu ca, theo giúp ta đi trong viện một chuyến đi?" Thanh âm kéo cực kỳ dài, nghe qua vừa quyến rũ vừa mềm mại.
Một giọng nam ôn nhuận từ bên trong truyền đến, "Ngươi a ngươi a, mưu ma chước quỷ nhất, làm sao đọc sách có thể chán. Để Hoan Nhi bồi ngươi đi, ta đọc xong vài tờ này lại đi tìm ngươi." Giọng nói của nam tử rất có từ tính, trong bất đắc dĩ mang theo hương vị sủng nịch. Khương Lệnh Nghi biết người nói chuyện đích thực là hắn, trưởng công tử Từ gia Từ Bá Khanh. Giọng nói của nữ hài kia đó là biểu cô nương Trình Cẩm Nhi trong miệng bọn nha đầu.
Nữ hài càng bất mãn hơn, làm nũng nói, "Ngày mai, ta phải đi về rồi, chờ, chờ Khương phu nhân tốt lên, sẽ đi nhà ta, đến lúc đó thì rất lâu không được gặp ngươi."
Từ Bá Khanh không nhịn được nói, "Sợ ngươi rồi. Đi thôi."
Hai người một trước một sau ra cửa phòng. Phía sau là nha đầu gọi là Hoan Nhi đi theo.
Hoan Nhi kêu lên, "Tiểu thư, nha đầu kia là ai vậy?"
Khương Lệnh Nghi không kịp trốn, cứ như vậy đụng mặt, không kịp đề phòng xuất hiện trong tầm mắt Từ Bá Khanh và Trình Cẩm Nhi.
Trình Cẩm Nhi da như tuyết, mặt như ngọc, một thân gấm vóc màu thiển tử có vẻ đã cao quý lại cao chọn. Nàng ngửa đầu nói chuyện với Từ Bá Khanh, mặt mày lộ ra ý cười để cho cảnh sắc chung quanh cũng ảm đạm.
Từ Bá Khanh nhợt nhạt cười, hết sức chăm chú nghe truyện cười của nữ tử bên người. Lúc này tiếng thét chói tai không hợp của Hoan Nhi cắt ngang thời gian tốt đẹp yên tĩnh của hai người.
Từ Bá Khanh ngẩng đầu, Khương Lệnh Nghi đứng trong sân, chân tay có chút luống cuống. Hắn ôn hòa hỏi, "Thật là có chuyện gì?"
Hắn nhẹ nói lời nhỏ nhẹ như vậy, Khương Lệnh Nghi càng lúc càng cảm thấy tự ti, cảnh tượng bọn hắn từ trong thư phòng đi tới sắc nét sâu sắc kích thích nàng, bọn hắn tương xứng như vậy, tựa như bức tranh thần tiên quyến lữ, nàng đứng trước mặt bọn họ, là không xứng như vậy.
Khương Lệnh Nghi nói thật nhỏ, "Ta đến mượn sách, Triệu đại phu bảo ta đến mượn."
Chuyện tình tệ nhất đã xảy ra, nàng cũng thế nào cũng không nhớ nổi tên quyển sách kia. Là cái gì thư? Nàng liều mạng nghĩ, trong đầu giống như loạn thành một đoàn. Quẫn bách hận không thể chui vào cái động.
Từ Bá Khanh vẫn không có tỏ ra không kiên nhẫn gì, hắn vẫn ôn hòa hỏi, "Nghĩ không ra sao? Từ từ nghĩ không cần nóng nảy."
Giọng nói của Khương Lệnh Nghi càng lúc càng thấp, thậm chí mang theo tiếng khóc nức nở, "Nghĩ không ra, chỉ nhớ rõ gọi là gì thư?"
Hoan Nhi trước cười nói, "Sách trong thư phòng không phải đều gọi là thư (=sách)?Ngươi nói như vậy, tìm thế nào? Không bằng đi về hỏi lại?"
Từ Bá Khanh nhíu nhíu mày. Đang định nói chuyện.
Trình Cẩm Nhi cười hỏi, "Có phải gọi là Linh Xu không? Linh Xu Tố Vấn, nhất định sách Triệu đại phu muốn mượn là Linh Xu đi?"
Giống như băng tuyết tan rã, Khương Lệnh Nghi vui mừng mà khóc, "Chính là tên này, cám ơn, cám ơn ngươi." Nàng muốn gọi là tỷ tỷ, cuối cùng vẫn không thể kêu ra miệng. Chỉ là cúi đầu.
Hoan Nhi khen ngợi nói, "Tiểu thư học thức uyên bác, Tiểu Lan rất bội phục."
Từ Bá Khanh cũng không nhịn được khen, "Cẩm Nhi, cũng là ngươi có bản lĩnh."
Trên mặt trắng như tuyết của Trình Cẩm Nhi hiện lên hai mạt đỏ ửng, "Còn không đi đưa cho vị này."Trình Cẩm Nhi nghi hoặc nhìn Từ Bá Khanh.
Từ Bá Khanh vội vàng tiếp lời, "Là cô nương Khương gia chất nữ của mẫu thân ta."
Trình Cẩm Nhi cười càng lúc càng sáng lạn, đẩy Từ Bá Khanh, "Còn không mau đi tìm sách đưa cho Khương gia muội muội đi."