Chương trước
Chương sau
Hội nghị liên tịch kết thúc, một ban chỉ huy trợ giúp cứu tế lập tức được thành lập, Ngụy Ninh Sinh đảm nhiệm chỉ huy trưởng, đám người Lưu Thiên Minh đảm nhiệm phó chỉ huy trưởng, bắt đầu tại toàn tỉnh triển khai các hoạt động trợ giúp cứu tế.

Liễu Tuấn trở lại phòng làm việc, không bao lâu thì điện thoại bảo mật vang lên.

"Xin chào!"

"Liễu bí thư, tôi là Chung Thái!"

Bên trong điện thoại truyền tới một giọng nói mạnh mẽ hùng hậu, tràn ngập khi uy nghiêm.

"Xin chào Chung bí thư!"

Liễu Tuấn hơi bất ngờ. Hơn một năm trước Chung Thái đã giải nhiệm bí thư Tỉnh ủy Du Trung, đảm nhiệm Ủy viên phó chủ nhiệm của Uỷ ban tư pháp nội vụ Hội đồng nhân dân toàn quốc. Tuy nhiên Liễu Tuấn vẫn y theo lệ cũ, xưng hô hắn là "Chung bí thư".

"Liễu bí thư, rất giỏi! Công đức vô lượng!"

Trong điện thoại Chung Thái liên thanh nói, giọng điệu hơi kích động.

Liễu Tuấn vội khiêm tốn nói: "Chung bí thư quá khen rồi."

"Không, cũng không phải quá khen. Tôi thực sự rất kính phục. Nếu như không có sự nhắc nhở trước của bí thư, không có sự hô hào và chuẩn bị trước bí thư, thương vong nhân viên của trận động đất này sẽ cực kỳ nghiêm trọng. . . Có sự an bài trước, ít nhất đã giảm trên 90% thương vong nhân viên. Đây là đại công lao! Tôi vô cùng kính phục. Bí thư đã vì phụ lão hương thân của tỉnh Du Trung mà lập một đại công a. . . Nhân dân của tỉnh Du Trung sẽ vĩnh viễn nhớ đến bí thư!"

Chung Thái tại tỉnh Du Trung đã đảm nhiệm bí thư Tỉnh ủy nhiều năm, rất có cảm tình đối với vùng đất đó. Khi tin tức Du Bắc xảy ra động đất truyền đến, Chung Thái kinh hãi, lập tức liền thông qua các cách để nghe ngóng tình huống khi động đất xảy ra. Sau đó, Chung Thái liền vui mừng biết được, khi động đất xảy ra, tỉnh trưởng Du Trung Sài Thiệu Cơ đã đích thân tọa trấn tại huyện Phủ Khương, chỉ huy diễn tập phòng động đất, tuyệt đại đa số nhân viên đều đã sớm di tản đến khu vực an toàn, chỉ có một bộ phận nhân viên còn đang kẹt ở bên trong công trình kiến trúc. Ý nghĩa này là, tại địa khu tâm động đất có khả năng xảy ra thương vong thảm trọng nhân viên nhất, tuyệt đại bộ phận quần chúng đều bình yên vô sự.

Biết được tin tức này, Chung Thái vui sướng quá đỗi, trước tiên gọi điện thoại cho Liễu Tuấn.

Nghĩ trước đây, mình còn không đồng ý với phán đoán của Liễu Tuấn, mặc dù cũng phê chỉ thị tiến hành một số công tác tuyên truyền phòng chống động đất, bên trong thì thực sự không tin trận động đất này sẽ xảy ra thật.

Thế nhưng hiện tại, sự thực đã chứng minh, ý nghĩ siêu tiền của Liễu Tuấn là anh minh nhường nào, ít nhất đã cứu được sinh mệnh của cả vạn quần chúng. Cũng khiến Chung Thái trong vô số ngày đêm sau này, sẽ không bởi vì sự tình này mà áy náy không ngớt.

Nghe được, sự tán thưởng của Chung Thái đối với Liễu Tuấn là phát ra từ nội tâm, lão bí thư rất kích động!

Kỳ thực đâu chỉ Chung Thái, ngay cả bản thân Liễu Tuấn, trong lòng cũng đang đặc biệt kích động.

So với sinh mệnh của hơn 100 ngàn người, cái gì tiền đồ chính trị, cái gì huy hoàng cá nhân, tất cả đều không đáng nhắc tới. Ngẫm lại xem, hơn 100 ngàn người vị sự "tiên tri" của mình mà tránh khỏi thương vong, đó là công đức thế nào. Điều khác không nói, riêng chỉ hoàn thành một kiện sự này, sẽ không sống uổng kiếp này!

"Chung bí thư, đây là điều chúng ta phải làm, đã có báo động trước nên đã sớm làm chuẩn bị. Chung bí thư cũng không phải đã làm ra bố trí và an bài rất chu đáo chặt chẽ sao? Đồng chí Bao Văn Huy và đồng chí Sài Thiệu Cơ đều dựa theo công tác bố trí lúc trước của bí thư mà làm. Nhân dân tỉnh Du Trung cần phải cảm tạ chính là bí thư, còn có các đồng chí Bao Văn Huy, Sài Thiệu Cơ."

Liễu Tuấn khiêm tốn nói.

"Ha ha, Liễu bí thư, việc này không cần thiết khiêm tốn, tôi biết. . . Liễu bí thư a, mặc dù thương vong nhân viên đã giảm thiểu đến mức độ lớn nhất, nhưng tình huống cũng không cho phép lạc quan, thương vong nhân viên, tổn thất tài sản vẫn là không nhỏ, nhu cầu cấp bách cứu viện. . . Địa khu Du Bắc, nhất là mấy huyện thị Phủ Khương, Xương An tại tâm động đất đều là vùng núi tương đối hẻo lánh, giao thông không quá tiện lợi, sợ rằng sẽ gây khó khăn không ít cho công tác cứu viện. Tôi vẫn rất lo lắng. . ."

Nói rồi, Chung Thái lại bắt đầu lo lắng.

Liễu Tuấn vội nói: "Điểm ấy Chung bí thư không cần quá lo lắng. Hiện tại Sài Thiệu Cơ đang ở huyện Phủ Khương, đã thành lập ban chỉ huy cứu trợ tại lân cận. Có trung tâm chỉ huy mạnh mẽ, mỗi hạng mục công tác đều đã tiến hành tương đối thuận lợi, năng lực tự cứu của nhân dân vùng thiên tai cũng có thể phát huy với mức độ lớn nhất. . . Mặt khác, hiện tại thông tin liên lạc của vùng thiên tai vẫn thông suốt, điều này cực kỳ tốt, công tác trợ giúp sau đó sẽ triển khai rất thuận tiện. Vừa rồi tôi đã tổ chức hội nghị Chính phủ tỉnh Tỉnh ủy, thành lập ban chỉ huy cứu tế, rất nhanh nhóm nhân viên và vật chất cứu trợ đầu tiên sẽ bắt đầu vận chuyển đến vùng thiên tai. Tin tưởng Trung ương, bộ đội cùng các sự viện trợ của tỉnh thị khác cũng sẽ đến đúng hạn thôi."

"A? Mọi người cũng đã bắt đầu hành động cả rồi à, tốt, tốt. Liễu bí thư, tôi đại biểu toàn thể cán bộ quần chúng của tỉnh Du Trung gởi lời cảm tạ tôn kính và chân thành đến bí thư, cán bộ quần chúng của tỉnh D!"

"Chung bí thư quá khách sáo rồi, đây đều là việc chúng ta phải làm."

Vừa mới cắt điện thoại của Chung Thái, điện thoại di động của Liễu Tuấn lại rung lên, Liễu Tuấn khi nhìn thì thấy là Hà Mộng Doanh gọi tới.

"Ừm, anh đây!"

Nói chuyện điện thoại với Hà Mộng Doanh, trước nay Liễu bí thư vẫn là "tích ngôn như kim". Nếu như đặt tại dĩ vãng, Hà đại tiểu thư chỉ sợ khó tránh khỏi sẽ oán giận vài câu hoặc là trêu chọc một phen, nhưng lần này, Hà đại tiểu thư hiển nhiên không có tâm tư đó.

"Liễu Tuấn. . . anh. . anh là thần tiên ư?"

Câu nói đầu tiên của Hà đại tiểu thư bên kia là như vậy, nói rất to, hình như không thể nào kiềm nén được ý ngạc nhiên trong lòng.

Dự đoán được, hiện tại có cách nghĩ thế này chắc không chỉ một mình Hà đại tiểu thư.

Liễu Tuấn chỉ mỉm cười, không lên tiếng.

Nếu như là người khác hỏi, Liễu bí thư không khỏi phải giải thích vài câu, đẩy toàn bộ công lao lên đầu các chuyên gia địa chấn Khuất Hiểu Đông. Đến nỗi đối với Hà đại tiểu thư, thì không cần thiết vậy. Hà Mộng Doanh là người tham gia việc này sớm nhất, rất nhiều tình huống không thể gạt được chị.

"Anh nói đi, tới cùng là làm sao anh biết được chuyện này. . . Không được mang Khuất Hiểu Đông ra để nói!"

Hà đại tiểu thư ở bên kia giọng hung tợn nói, có vẻ còn "nghiến răng nghiến lợi". Chị thật không rõ. Nếu như nói đánh cờ chính trị có thể dự đoán, khủng hoảng kinh tế có thể dự đoán, cái này thì không có gì là không hợp thói thường, thu thập tin tức đúng chỗ, phân tích đúng chỗ, miễn cưỡng cũng có thể làm được. Nhưng động đất. . . cái này Liễu Tuấn cũng có thể đoán trước, anh ta không phải là thần tiên thì là cái gì?

Liễu Tuấn liền cười vài tiếng, thế nhưng rất nhanh, Liễu bí thư đã thu lại dáng cười, hai hàng lông mày nhíu lại và hỏi: "Em đang ở đâu?"

"Này, là em đang hỏi anh mà, anh trả lời câu hỏi của em trước đã!"

Hà đại tiểu thư trốn tránh câu trả lời.

"Đừng ngắt lời, nói mau, ở đâu? Sao anh lại nghe được tiếng ầm ầm? Có phải là em đang ở. . . Phủ Khương không?"

Liễu bí thư nói xong, không dằn nổi lòng đứng lên, sắc mặt đầy lo lắng.

"Hì hì. . . cái này mà anh cũng có thể nghe thấy hả? Đúng, em đang ở Phủ Khương. Mấy ngày hôm trước đã tới rồi!"

"Em. . ."

Liễu Tuấn nhất thời giận đến mức không nói ra lời.

"Khuất Hiểu Đông không phải là dự đoán ngày 27 đến ngày 30 sẽ có động đất sao? Em biết chuyện này nên liền chạy tới. Chỗ quỹ từ thiện có rất nhiều vật chất dự trữ, còn có một đội y tế cứu viện, em phải qua đây để chủ trì đại cục, bằng không thì sẽ rất lộn xộn!"

Hà đại tiểu thư nói.

"Em thật hồ đồ!"

Liễu bí thư quát to một tiếng.

"Lại gì nữa?"

Hà đại tiểu thư ở bên kia biết rõ nhưng cố hỏi.

Liễu Tuấn vội vàng hỏi: "Em có bị thương không? Lúc xảy ra động đất em đang ở đâu?"

Nghe được là Liễu Tuấn thật tâm lo lắng, trong lòng Hà đại tiểu thư cảm thấy ngọt ngào, chị nói: "Không bị thương. Em đang ở chung với ban chỉ huy của Sài Thiệu Cơ đây."

Liễu Tuấn thở phào, lập tức lại nghiêm khắc nói: "Em nghe đây, em đã ở đó thì anh cũng không muốn em về. Thế nhưng, em không thể xung phòng lên tuyến đầu. Em là chỉ huy viên, phải phụ trách điều hòa toàn bộ công việc của quỹ Hoa Hưng, sau đó còn có rất nhiều vật chất viện trợ và quyên góp sẽ vận chuyển qua, yêu cầu em điều động chỉ huy. Đừng có coi bản thân mình làm đội viên xung kích đấy! Hãy nghĩ đến Nam Phương!"

Nghe xong những câu đầu, Hà Mộng Doanh vốn còn lơ đểnh, nhưng một câu cuối cùng đã có "lực sát thương" rất mạnh, lập tức bắn trúng điểm yếu hại của Hà đại tiểu thư, chị ngoan ngoãn đáp ứng và nói: "Được thôi, nghe lời anh là được chứ gì, mỗi lần đều là anh có lý. . .Này, anh còn chưa trả lời câu hỏi của em đấy. . ."

"Được rồi được rồi, đừng có phiền nữa. Anh cũng có cả đống việc đây này. Cúp nha, nhất định phải chú ý an toàn đấy!"

"Này này. . ."

Hà đại tiểu thư vội vàng kêu lên, nhưng trong điện thoại chỉ còn vang lên tiếng tu tu. Hà Mộng Doanh không khỏi trừng mắt dữ tợn với cái điện thoại, thật giống như ánh mắt có thể xuyên thấu qua sóng vô tuyến điện, trực tiếp trừng lên mặt Liễu bí thư.

Tuy nhiên Hà đại tiểu thư cũng không kịp để mà tức giận, rất nhanh đã tập trung vào công việc cứu nguy, cái gì cũng không quản đến nữa.

. . .

"Tỉnh Du Trung đã xảy ra động đất hả ba?"

Liễu bí thư trở lại căn lầu số 1 của viện Thường ủy Tỉnh ủy, Nghiêm Phỉ và Liễu Dương liền tiến lên nghênh đón, Liễu Dương nhỏ giọng hỏi.

Tin tức này đã bằng tốc độ nhanh nhất truyền khắp các nơi toàn quốc, thậm chí truyền khắp các nơi thế giới. Thời đại internet, tin tức truyền bá là nhanh nhất.

"Ừ."

Liễu Tuấn gật đầu, vẻ mặt trầm trọng, chậm rãi đi vào phòng khách và ngồi xuống ghế sofa.

Trên chiếc tivi tinh thể lỏng trong phòng khách đang phát kênh của đài Trung ương.

Trận động đất của Du Trung và hành động cứu trợ đã trở thành tin tức quan trọng bậc nhất trên toàn bộ các kênh tin tức.

"Tình huống nghiêm trọng không?"

Nghiêm Phỉ bưng đến cho Liễu Tuấn một ly trà và lo lắng hỏi. Mặc dù buổi chiều cô đã xem TV, nhưng vẫn quen tính muốn nghe phán đoán của Liễu Tuấn. Trong lòng Nghiêm Phỉ, lời nói của Liễu Tuấn mới là "tin tức phía chính phủ" có quyền uy nhất.

"Tương đối nghiêm trọng. Đương nhiên, trước đó đã làm công tác sơ tán, thương vong nhân viên đã giảm xuống rất nhiều. Nhưng hành động cứu viện sau đó, và công tác khắc phục hậu quả an trí, nhiệm vụ này rất nặng nề."

Liễu Tuấn đơn giản giải thích vài câu cho vợ, con mắt nhìn chằm chằm vào màn hình TV.

"Vậy, chúng ta quyên tiền đi, trước tiên quyên 2 triệu, anh nói thử xem?"

"Được."

Liễu Tuấn lập tức gật đầu.

Dự đoán, lúc này nhất định bên Xảo Nhi và Tiểu Thanh cũng sẽ triển khai hành động.

"Xem kìa ba, là ông nội. . .ông đến vùng thiên tai. . ."

Bỗng nhiên Liễu Dương chỉ vào màn hình TV rồi nói.

Quả nhiên, trên màn hình TV hiện ra bóng hình của Liễu Tấn Tài. Thủ tướng mặc một bộ jacket màu đen, đi đôi giày thể thao, dè dặt bước trên đống phế tích sau trận thiên tai, vẻ mặt rất lo lắng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.