Giảng đường khoa văn học cổ đại học Hoa Nam, sinh viên đông đúc, e phải tới ba bốn trăm người, đang ghé tai thì thẩm với nhau, vẻ mặt hưng phấn.
Thì ra hôm nay giáo sư được hưởng trợ cấp đặc thù của Quốc vụ viện, Khương lão tiên sinh đích thân lên lớp.
Cơ hội này thực sự là hiếm có, rất nhiều sinh viên đều tới từ sớm, chiếm lấy vị trí có lợi ở giảng đường, để một lần được thấy phong thái của Khương lão tiên sinh. Thanh danh của ông trong giới học thuật thì không cần nói nữa. Hiếm có nhất là tiên sinh tuổi đã 80, mỗi học kỳ đều kiên trì lên lớp giảng hai buổi cho các sinh viên năm thứ nhất thứ hai. Phong phạm đại nho làm lớp hậu sinh vãn bối ngưỡng mộ vô hạn.
Khi Khương lão tiên sinh chậm rãi bước vào giảng đường, tiếng xì xào huyên nào tức thì yên tĩnh lại, lặng ngắt như tờ, mọi người ngưỡng mộ nhìn lão phu tử đi lên bục giảng.
Khương lão tiên sinh dung mạo vẫn gầy gò, lưng vẫn thẳng, tóc bạc phơ, da dẻ hồng hào, nhìn không ra người gia 80. Đó gọi là lòng dạ vô tư đất trời rộng mở.
Hai trợ thủ trẻ tuổi vội điều chỉnh mirophone, đặt một số tài liệu giảng dạy trên bục, chuẩn bị cho lão tiên sinh giảng bài.
- Đứng dậy.
Không biết là ai hô một tiếng, mấy trăm học sinh đồng loạt đứng dậy, khom mình với Khương lão tiên sinh.
- Chào thầy.
- Chào các trò.
Khương lão tiên sinh mỉm cười đáp lại, rồi đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-nha-noi/2829732/chuong-1995.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.