Chương trước
Chương sau
Trở lại hội sở, Liễu Tuấn liền cùng Lương Kinh Vĩ, Hà Mộng Khiết ngồi ở một bên, để mặc Dư Đan và Cố Khải Tú giao tiếp với bạn học cũ. Hai anh em châm thuốc hút rồi thấp giọng nói chuyện.

Lương Kinh Vĩ vừa cười vừa nói: "Này, cái chức đệ nhất chính ủy quân khu của cậu làm không tốt rồi, binh đã không phục tòng mệnh lệnh của cậu."

Liễu Tuấn cười ha ha: "Hai binh này không giáo dục tốt, đây là vấn đề của anh mà."

Hà Mộng Khiết nói: "Hai binh này tuy là lỗ mãng, tuy nhiên cũng không phải hoàn toàn không đúng tý nào, chính là bởi vì hai người hấp dẫn lực chú ý của đối phương nên chúng ta mới có thể mới có thể thắng thuận lợi như thế."

Quá trình của "dã chiến" này, Liễu Tuấn nghĩ cũng biết. Ba người Lương Kinh Vĩ là cao thủ chân chính, nên sẽ không đơn giản mà bại lộ hành tung của mình, Dư Đan và Cố Khải Tú chính là chim mồi thuần túy, phỏng chừng vừa đi tới đã bị người ta theo dõi, bị bắn cho thành tổ ong vò vẽ. Sau đó ba con chim tước ập tới từ phía sau, sáu con bọ ngựa đã bị lên dĩa toàn bộ.

Bên này thì thoải mái, bên Ngụy thiếu gia thì rất không vui. Họ đã chơi ở bãi bắn bia Bắc Sơn nhiều lần như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị thua khó coi đến vậy. Nếu không phải hai con "chim mồi" Dư Đan và Cố Khải Tú cho họ chút mặt mũi, chắc họ chả được điểm nào.

Bên kia động thủ trên thực tế chỉ có ba người, lại còn có một nữ.

Thật không biết có địa vị ra sao.

Dư Đan thấy Ngụy thiếu gia đi tới, duỗi tay nói: "Có chơi có chịu, nộp hai vạn đi chứ."

Khuôn mặt đang sít lại của Ngụy thiếu gia càng đen hơn, như muốn nhỏ ra cả nước.

Đặng Hiểu Thúy thất kinh, vội kéo lại tay Dư Đan và nói: "Dư Đan, đừng hồ đồ. Đây là Ngụy thiếu gia, mình đã nói với bồ rồi đấy. . ."

Dư Đan thì không quản nhiều. Cách đó không xa có một vị bí thư Tỉnh ủy, một vị trung tướng lục quân, cái gì Ngụy thiếu Triệu thiếu, cô đâu có thể để vào mắt?

Nghe Đặng Hiểu Thúy vừa rồi giới thiệu, đây cũng chỉ là phó bộ trưởng của bộ Dân chính.

"Hiểu Thúy, mặc kệ anh ta là ai, thua chính là thua, mình đang cần tiền để xoay sở đây."

Dư Đan thì lại không hề lay động, bàn tay vẫn duỗi ra. Hiển nhiên Dư Đan cũng không thiếu chút tiền ấy, tại cô không quen nhìn cái tính tình của Ngụy thiếu gia mà thôi.

Ngụy thiếu gia thì không để ý tới việc này, trực tiếp nói với Đặng Hiểu Thúy: "Sao hả tiểu Đặng, cô quen cô gái này?"

"Quen quen, cô ấy là Dư Đan, là bạn học đại học của tôi... xin lỗi Ngụy thiếu gia, Dư Đan không biết thân phận của anh, chỉ nói giỡn với anh thôi..."

Đặng Hiểu Thúy một mặt giải thích, một mặt nháy mắt với Dư Đan.

Cho dù cái "tổ chức bảo minh" của Dư Đan không muốn phê, cũng không thể đắc tội với công tử của Ngụy bộ trưởng mà. Cô biết trong nhà Cố Khải Tú có tiền, nhưng đó là ở TP.Nam Phương, còn đây là thủ đô. Châm ngôn không phải cũng có nói sao: nghèo không đấu với giàu, giàu không đấu với quan.

Tiểu viên chức cơ quan như Đặng Hiểu Thúy rất hiểu rõ, năng lượng của những con cháu cán cộ cao cấp thế này lớn cỡ nào.

"Ha ha, thì ra là bạn học đại học của cô hả... Ta còn tưởng rằng là tiểu cô nương chứ. Ừ, thú vị đấy, nếu nói như vậy thì mọi người là người một nhà cả, sớm biết như vậy, chúng ta cũng chỉ chơi cho vui được rồi, đâu cần phải nghiêm túc vậy chứ? Ha ha..."

Ngụy thiếu gia liền cười to, cặp mắt thì không kiêng nể gì cả đảo tới đảo lui trên người Dư Đan, cũng không thèm che giấu chút nào.

Dư Đan hừ lạnh một tiếng: "Ai người một nhà với anh? Đừng có mà thấy người sang mà bắt quàng làm họ, nhanh nộp tiền ra đây."

"Ôi này, Dư Đan."

Ngụy thiếu gia còn chưa nói gì, Đặng Hiểu Thúy đã gấp đến độ giậm chân giậm cẳng, trong lòng rất hối hận, vừa rồi thật không nên để lộ ra quan hệ giữa mình và Dư Đan. Nhìn kiểu này, Dư Đan đang phát tác tính tình thiếu phu nhân. Ngay trước mặt mọi người làm bẽ mặt Ngụy thiếu gia như vậy, trước công chúng Ngụy thiếu gia không tiện phát tác, sau này còn không phải sẽ phát tiết hết lửa giận lên đầu mình còn gì?

Nhưng làm sao ngăn cản được đây.

Không chỉ nói tiến lên, sợ rằng cả công việc cũng chưa hẳn sẽ giữ được.

Mặc dù nói mình là nhân viên biên chế, coi như là lãnh đạo bộ cũng không thể tùy tiện khai trừ mình, nhưng chỉ một câu nói sẽ điều mình đến một bộ môn thanh tĩnh nào đó để "dưỡng lão", đó cũng là việc không khó gì.

Đặng Hiểu Thúy vẫn tương đối thích theo đuổi quyền thế.

Dư Đan thản nhiên nói: "Hiểu Thúy, việc này không thể trách mình được. Là anh ta chủ động đề xuất muốn đánh cược. Hiện tại thua thì lại chơi quịt, con cháu cán bộ cao cấp mà lại như thế? Cũng thật là mất mặt."

Dư Đan, bồ. . .bồ thật là. Sớm biết rằng như vậy, mình cần gì phải mang bồ qua đây, còn tổ chức Bảo minh nữa chứ. Mình thấy là bồ cố ý làm khó người bạn học cũ này mà."

Đặng Hiểu Thúy đã gấp đến độ không có biện pháp.

Ngụy thiếu gia thì lại vẫn chưa có biểu hiện gì, còn rất hứng thú hỏi: "Tổ chức bảo minh gì vậy?"

Hắn cũng không phải hoàn toàn tiếc hai vạn đồng, hắn chỉ muốn lý giải thêm tình huống của Dư Đan mà thôi, "tà tâm" của hắn vẫn chưa chết.

Đặng Hiểu Thúy giật cả mình, biết trong lúc tình thế cấp bách mình đã nói sai lời. Nhưng Ngụy thiếu gia nếu đã hỏi, không đáp sẽ không được, chỉ phải nói: "Là như thế này, Ngụy thiếu gia. Dư Đan dự định thành lập một tổ chức dân gian bảo vệ đảo Minh Hà, báo cáo đã được trình lên, chỉ cần chờ phê duyệt thôi. . ."

Ngụy thiếu gia vừa nghe thì càng hăng hái, mắt nhìn Dư Đan, cười ha ha nói: "Dư tiểu thư, vẫn là câu nói kia. Tôi có chơi có chịu, hai vạn tôi sẽ hai tay dâng lên. Cái báo cáo kia tôi cũng sẽ bảo người phê cho cô. Mọi người chính là bạn bè cả mà, giờ tôi mời khách, hiện tại đến câu lạc bộ Trường Thành đi, mọi người cùng nhau vui vẻ. . . Thế nào, đủ thành ý rồi chứ?"

Dư Đan lạnh lùng nói: "Đầu tiên, anh thua thì phải trả tiền. Tiền này tôi sẽ quyên cho sự nghiệp công ích. Thứ hai, báo cáo kia cứ theo cách thức bình thường, các anh nên phê thì phê. Thứ ba, tôi và anh không phải bạn bè gì hết, cũng căn bản không muốn kết bạn với anh, hiểu chưa?"

"Ui da, khẩu khí của Dư tiểu thư lớn thật đấy, ha ha ha. . . Bộ Dân chính là do nhà cô mở hả?"

Ngụy thiếu gia tức giận đến độ sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cười ha ha vài tiếng nhạt nhẽo, mấy người bạn cạnh hắn cũng cùng cười mỉa không ngớt.

Dư Đan trả lời lại một cách mỉa mai: "Bộ Dân chính không phải do nhà tôi mở, nhưng cũng không phải do nhà anh mở mà, phải không?"

Một người trung niên đứng bên cạnh Ngụy thiếu gia, tầm 40 tuổi, dáng người hơi béo, hắn rất không vui nói với Đặng Hiểu Thúy: "Đặng Hiểu Thúy, chuyện này là thế nào? Người bạn này của cô cũng quá không hiểu đạo lí đối nhân xử thế rồi đấy."

Đặng Hiểu Thúy gấp đến độ thiếu chút nữa khóc lên, liên thanh nói: "Tần cục, xin lỗi, tôi, tôi. . ."

Bên này đang ầm ĩ thì Liễu Tuấn và Lương Kinh Vĩ đã đi tới.

Lương Kinh Vĩ xụ mặt nói: "Đan Đan, đừng hồ đồ, đi thôi."

"Cậu. . ."

Lương Kinh Vĩ liền trừng mắt với cô, vẻ mặt nghiêm khắc.

Dư Đan thấy cậu đã tức giận thật, len lén thè lưỡi, đoạn nói khẽ với Liễu Tuấn: "Chú à, phê văn kia chú nói giúp cháu một chút đi. . ."

Liễu Tuấn cười xoa xoa đầu của cô, nói: "Thế nào, hiện tại biết yêu cầu người khác rồi hả? Sau này, nộ khí cũng đừng lớn như vậy. Đã kết hôn rồi, cũng phải hiểu chuyện!"

"Tại cháu không quen nhìn cái bộ mặt đó của anh ta thôi."

Dư Đan nói thầm một câu.

"Dư Đan, bồ. . .hại mình thảm rồi. . ."

Đặng Hiểu Thúy thấy Dư Đan cứ bỏ đi như thế, mang theo tiếng khóc nức nở la lên.

Dư Đan tức khắc đứng lại, vẻ tội nghiệp nhìn Liễu Tuấn. Vừa rồi chỉ lo đấu khí cùng Ngụy thiếu gia, đã quên chỗ khó xử của Đặng Hiểu Thúy. Tất cả mọi người là bạn học cũ, như vậy quả thực rất không tốt, có lỗi với người khác quá. Cô không dám đi cầu Lương Kinh Vĩ, buộc lòng phải xin Liễu Tuấn giúp đỡ.

"Không có việc gì, đi thôi."

Liễu Tuấn lắc đầu, mỉm cười thở dài.

Đối với Dư Đan, tựa như đối với con cái của mình vậy, Liễu bí thư không khỏi cưng chiều cô hơn vài phần.

"Thật không có việc gì chứ?"

"Ừm."

"Này, còn hai vạn đồng không lấy hả? Lại đây mà lấy này. . ."

Ngụy thiếu gia thì vẫn còn đang "lưu luyến".

Tần cục trưởng nhìn bóng lưng của Liễu Tuấn, trên mặt bỗng hiện ra thần sắc cực độ kinh nghi, hạ giọng nói: "Ngụy thiếu gia, đừng gọi nữa. . ."

"Làm sao?"

Ngụy thiếu gia rất khó hiểu.

Tần cục trưởng liếm liếm môi, nuốt một ngụm nước bọt: "Người này. . .người này nhìn rất quen mắt. . ."

"Ai vậy?"

"Thì cái người mặc hưu nhàn phục màu trắng đó. . rất giống một người. . ."

Tần cục trưởng lắp bắp nói.

Ngụy thiếu gia càng khó hiểu: "Giống ai?"

"Liễu Tuấn. . ."

"Liễu Tuấn? Liễu Tuấn nào?"

Tần cục trưởng cười khổ một tiếng: "Còn có Liễu Tuấn nào nữa? Công tử của Liễu thủ tướng, bí thư Tỉnh ủy tỉnh A."

"Là hắn?" Ngụy thiếu gia thất kinh, trong chớp mắt, cả người đều nhịn không được run rẩy, vội vội vàng vàng mà hỏi: "Hắn thực sự là Liễu Tuấn, anh không có nhìn lầm đấy chứ?"

"Không sai đâu. Bí thư Tỉnh ủy trẻ tuổi như vậy, toàn quốc cũng chỉ có một, tôi sẽ xem qua ảnh chụp của anh ta rồi."

Tần cục trưởng cũng là một "quan mê", thường ngày thích nhất nghiên cứu tình huống của các lãnh đạo. Đại nhân vật như Liễu Tuấn chính là đối tượng được nghiên cứu nhiều nhất. Thậm chí Tần cục trưởng còn mời một "đại sư" xem tướng, chuyên môn xem tướng mệnh cho Liễu Tuấn.

"Việc này không hay đâu, làm sao bây giờ?"

Ngụy thiếu gia đã đứng ngồi không yên, đưa tay đỡ lấy cái ghế bên người, mồ hôi đầu đầy trong nháy mắt đã chảy thành sông, lỗ tai thì cứ ông ông vang lên, như nghìn vạn tia sét đồng thời đánh trúng đầu hắn. Là một trong những hoàn khố của thủ đô, đối với đại danh của Liễu nha nội, có thể coi là như sấm bên tai. Mà hậu quả chọc phải Liễu nha nội, cũng là cực kỳ kinh khủng.

"Ngụy thiếu gia, việc này. . . không thể nán lại, phải lập tức báo cáo cho Ngụy bộ trưởng hay, bằng không thì, rất phiền phức. . ."

Tần cục trưởng nhỏ giọng nhắc nhở.

Điều mà hắn lo lắng không giống như việc Ngụy thiếu gia lo lắng. Ngụy thiếu gia lo lắng chính là thủ đoạn của Liễu nha nội đối phó với hoàn khố, Tần cục trưởng thì lo lắng chính là nếu để Liễu thủ tướng biết được Ngụy bộ trưởng có một con trai hoàn khố như vậy, nhất định quá bất lợi đối với tiền đồ của Ngụy bộ trưởng.

Ngụy bộ trưởng thì vẫn lòng tin tràn đầy, muốn trong lần tuyển cử nhiệm kỳ mới vào năm tới sẽ tiến thêm một bước nữa cơ mà.

Là thân tín của Ngụy bộ trưởng, nếu như Ngụy bộ trưởng tiến thêm một bước, Tần phó cục trưởng cũng có khả năng sẽ leo lên một bậc thang mới.

Nhưng tiền đề là, Liễu thủ tướng không biết sự tình hôm nay.

Người ta cha con một thể, lúc nào cũng có thể đưa ra một câu nói với lão gia tử nhà mình.

Liễu bí thư còn ở trên xe, điện thoại đã vang lên, Liễu Tuấn cầm lấy điện thoại, mỉm cười trả lời vài câu, thái độ vô cùng hòa khí. Nghe Liễu Tuấn xưng hô đối phương là Ngụy bộ trưởng, còn nhắc tới Đặng Hiểu Thúy và việc phê văn kia, Dư Đan liền thở phào.

Lại có ai biết, người bên kia điện thoại, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm áo trong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.