Chương trước
Chương sau
Cao Trường Hoành mở tiệc chiêu đãi Liễu Tuấn, nhất quán đều là huy hoàng mà không xa hoa. Thức ăn vô cùng tinh xảo, từ cách chế biến lẫn mùi vị, đẹp mắt đều là nhất đẳng, cái gọi là sắc hương vị tất cả đều đủ cả.

Lần này cũng không ngoại lệ, trên bàn là tám món ăn hai canh, bốn phía tô điểm thêm bốn món ăn nguội, mỗi món ăn phân lượng cũng không phải rất nhiều. Nhưng mà hai người bất kể như thế nào cũng không ăn hết được.

Cộng thêm Cao nhị thiếu gia, tổng cộng ba vị khách, nhà hàng trên nước thì có sáu em nhân viên trẻ tuổi vóc người yểu điệu, điện nước đầy đủ phục vụ.

Cao nhị thiếu gia lý giải nỗi khổ tâm của anh hai, muốn hắn và Liễu Tuấn "tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu", vì vậy biểu hiện rất tích cực, tự mình khui lọ Mao Đài trần nhưỡng 30 năm, rót đầy ly cho Liễu Tuấn và Cao Trường Hoành, mình cũng đầy một ly.

"Nào, Liễu bí thư, anh hai, tôi kính hai người một ly. Cung chúc nhị vị côn bằng giương cánh, tung bay nghìn dặm."

Cao nhị thiếu gia giơ lên ly rượu, tự nghĩ ra một thành ngữ cung chúc hai người.

Liễu Tuấn và Cao Trường Hoành liền nâng ly lên, cùng hắn cạn một cái, ba người đều là ly đầy uống cạn.

Bởi vì có Cao nhị thiếu gia ở đây, giữa Liễu Tuấn và Cao Trường Hoành cũng chỉ tùy tiện trò chuyện, không có liên quan đến "cơ mật đại sự" gì hết. Không phải là không tin Cao Tương Hoành, mà là nói chuyện cũng phải chú ý đến bầu không khí. Bầu không khí chưa được, nếu miễn cưỡng đi nói chuyện thì hiệu quả sẽ kém đi.

Ở cùng với Cao nhị thiếu gia, phải có chút mùi giang hồ mới được.

"Cao tổng, làm ăn thịnh vượng chứ?"

Liễu Tuấn ăn một miếng đồ ăn rồi thuận miệng hỏi. Kỳ thực Liễu bí thư cũng chẳng muốn đi quan tâm Cao nhị thiếu gia có phát tài hay không, cũng chỉ vì không để cho buổi gặp tẻ nhạt. Bằng không thì, lúc nào cũng để Cao nhị thiếu gia ra biểu diễn, vị miễn xấu hổ quá.

Cao Tương Hoành ngẩn ra, lập tức nói: "Nhờ có Liễu bí thư quan tâm nên vẫn không có trở ngại gì. Chẳng qua, hiện tại thủ đô nhiều người làm hội sở lắm. Tất cả mọi người đều đang để ý mà, nhất là mấy tiểu hội sở cá nhân, con bà. . .Họ giống như là mọc lên như nấm như nhau, vừa không lưu ý, không biết cái xó xỉnh nào lại chui ra một cái hội sở nữa, cạnh tranh lớn lắm, làm ăn cũng không dễ dàng như trước đây."

Cao Tương Hoành thói quen hay nói "Tam Tự kinh", vừa không lưu ý, thiếu chút nữa đã phọt ra một hai câu trước mặt anh mình và Liễu Tuấn, cũng may mà xem thời cơ mau, đã "dừng cương trước bờ vực".

May mà Liễu Tuấn và Cao Trường Hoành hình như cũng không phải rất lưu ý.

Cao Trường Hoành thản nhiên nói: "Có được lợi nhuận thế này cũng khá lắm rồi, đừng có mà hảo cao vụ viễn, làm cái gì cũng phải làm đến nơi đến chốn."

Đây cũng là câu hay đọng bên mép của Cao Kính Chương và Cao Trường Hoành, Cao nhị thiếu gia nghe nhiều đến nỗi cái lỗ tai cũng kết màng, lập tức phản bác: "Em thì cũng làm đến nơi đến chốn còn gì, nhưng mà Đàm Quốc Tử thì sao, sinh ý của Hoa Đô người ta đâu có kém hơn em. Nhưng Hoa Đô ở trong mắt hắn thật giống như một trò chơi, một bữa ăn sáng vậy. Cty cố vấn Quốc Hoa của người ta, đó mới là ngày kiếm nghìn vàng. Cho nên a. . ."

Cao Trường Hoành nhất thời rất không hài lòng, trừng mắt với hắn, trầm giọng nói: "Được rồi, làm tốt chuyện của chú đi, đừng động đến người ta."

Nếu như đàm luận chuyện khác, Cao Trường Hoành cũng sẽ không n1oi giọng nghiêm nghị như vậy, nhưng Cao Tương Hoành không chú ý trường hợp chút nào. Liễu Tuấn là ai, Đàm Quốc Tử lại là ai? ở trước mặt Liễu Tuấn nói Đàm Quốc Tử không đúng, không phải là bị hiểu lầm là gây chia rẽ hay sao?

Cao nhị thiếu gia thua thiệt chính là không hiểu chính trị, hoàn toàn cho rằng Nghiêm Liễu hệ và Minh Châu hệ không hợp nhau. Vậy thì Liễu Tuấn tự nhiên sẽ nhìn Đàm Quốc Tử không vừa mắt, nên nghĩ thuận lợi cho y chút thuốc bổ mắt. Chỉ là đã đến tầng cấp như Liễu Tuấn, nghĩ vấn đề đâu có đơn giản như hắn? Nếu như Cao Trường Hoành không có ở đây, chỉ có hai người Liễu Tuấn và Cao nhị thiếu gia, vậy cũng không có gì đáng kể. Liễu Tuấn cũng sẽ không để lời nói của Cao Tương Hoành ở trong lòng. Nhưng bữa tiệc này là do Cao Trường Hoành mời, vậy sẽ hoàn toàn khác hẳn. Liễu Tuấn rất có thể sẽ lý giải đây là chủ ý của Cao Trường Hoành.

Hiện nay Liễu Tuấn và Cao Trường Hoành từ lâu đã không phải là cán bộ 10 năm trước, mà là đại quan một vùng, ở trên cao tầng đều được quan tâm, hoàn toàn có tư cách đại biểu đại phái hệ của hai bên để nói chuyện.

Giả như Liễu Tuấn bởi vậy nhận định Cao hệ có khuynh hướng cùng Nghiêm Liễu hệ liên thủ nhất trí, đó chính là vấn đề chính trị cực kỳ nghiêm trọng.

Cũng không phải nói Cao hệ sẽ không thể kết minh cùng Nghiêm Liễu hệ, nhưng chuyện lớn như vậy, tự nhiên phải tỉ mỉ thương thảo, nhiều lần cân nhắc thì mới có thể thực thi. Làm sao có thể nói ra ở trên bàn tiệc được?

Cao Tương Hoành quá không biết nặng nhẹ.

Liễu Tuấn tự nhiên cũng biết Cao Trường Hoành đang kiêng kỵ cái gì, trên mặt nở một nụ cười lơ đãng.

Nhưng Cao Tương Hoành hình như vẫn chưa tỉnh ngộ, vẫn còn không phục nói: "Được thôi, hắn làm chứng khoán của hắn, em làm cổ phiếu của em. Nghe nói thị trường chứng khoán năm nay sẽ nóng lên, em cũng làm một Cty đưa ra thị trường chơi vậy. Xem ai ngu hơn ai. . ."

Cao Trường Hoành chưa nói, Liễu Tuấn đã rất hứng thú mà hỏi: "Cao tổng, sao anh biết thị trường chứng khoán năm nay sẽ nóng lên?"

Thấy Liễu Tuấn đã mở miệng, Cao Trường Hoành cũng không thể quát bảo em mình ngưng lại.

"Hắc hắc, việc này có căn cứ cả đấy. Tôi có mấy người bạn làm kinh tế, chuyên gia đấy nhé. . .Anh đừng có trừng mắt với em vậy, là chuyên gia thật, trong số bạn bè của em có cả nhân sĩ cao nhã. . ."

Nghe xong lời này, Liễu Tuấn và Cao Trường Hoành lại không khỏi mỉm cười.

Tuy nhiên lời này cũng có thể tin, mặc dù Cao Tương Hoành là một hoàn khố, cũng là đại ca có tiếng trong những hoàn khố. Cao Trường Hoành và Liễu Tuấn tuy sẽ không coi hắn như một món ăn nghiêm chỉnh, nhưng đối với người thường mà nói, Cao nhị thiếu gia chính là sự tồn tại cao không thể leo tới. Quen được mấy chuyên gia kinh tế cũng là việc trong tình lý.

"Được, vậy chú nói xem, mấy chuyên gia kinh tế đó nói với chú thế nào?"

Lần này, là Cao đại thiếu gia chủ động đặt câu hỏi. Trước khi cùng Liễu Tuấn triển khai nói chuyện chính thức, có Cao nhị thiếu gia nói chêm chọc cười một phen, sống động một chút bầu không khí, cũng coi như không sai.

Thấy đại ca tự mình hỏi, Cao nhị thiếu gia liền hưng phấn, bưng lên ly rượu "ực" uống cạn một ly Mao Đài, vung tay lên, nói: "Bọn họ nói, thị trường chứng khoán năm nay chỉ định sẽ nóng lên. Hiện tại mà, khắp nơi đều đang phát triển đúng không? Làm thực nghiệp hiện tại không lưu hành, mệt chết mệt sống, kiếm không được bao nhiêu tiền. Một khi không cẩn thận còn phải lỗ vốn. Có vốn, có tinh thần, không bằng đầu cơ đất, đầu cơ chứng khoán. Cộng thêm ngân hàng nữa. Nhiều tiền như vậy ào ào đổ vào thị trường chứng khoán, nó có thể không nóng được sao? Cho nên, nếu muốn kiếm tiền thì phải nắm chặt lấy cơ hội. Thị trường chứng khoán năm nay tuyệt đối có ăn không thua. Gan càng lớn thì kiếm được càng nhiều. Ai. . . Anh, Liễu bí thư, hai người đều là tai to mặt lớn, làm kiến thiết kinh tế toàn quốc đều có tiếng cả, cái gì nhà kinh tế học cũng không bằng hai người đúng không? Hai người chỉ điểm xem có phải sẽ có chuyện như vậy hay không? Chỉ cần hai người gật đầu, em sẽ đập nồi bán sắt, qăng hết vào, muốn kiếm thì phải kiếm cho to. Em đây chính là tuân theo pháp luật, chính đáng mà kiếm tiền."

Cao nhị thiếu gia mới chỉ uống mấy ly Mao Đài mà đã hơi hưng phấn khó nhịn, hình như anh mình cũng không khiến người sợ hãi như ngày trước, miệng lưỡi trở nên lưu loát. Phỏng chừng bởi vì cái cớ kiếm tiền chính đáng kích thích. Nghĩ đến Cao nhị thiếu gia đã nhiều năm nay, ở trong mắt lão Cao gia chính là một hoàn khố không chí tiến thủ, không biết đã bị lão nhân và chú hai, anh mình giáo huấn bao nhiêu lần rồi. Nói hắn không làm việc đàng hoàng. Hôm nay tại thị trường chứng khoán kiếm tiền hợp pháp, cũng để cho mọi người kiến thức được năng lực của Cao nhị thiếu gia, nói không chừng sẽ thay đổi ấn tượng thì sao?

Cao nhị thiếu gia cũng là người rất sĩ diện.

Liễu Tuấn mỉm cười.

Sắc mặt Cao Trường Hoành lại sầm xuống, không hài lòng nói: "Nói lung tung cái gì đấy? Ai nói làm thực nghiệp không được? Không có thực nghiệp thì dựa vào cái gì chèo chống cả nên kinh tế quốc gia? Tất cả mọi người đi đầu đầu cơ cổ phiếu hết, bằng cổ phiếu có thể nuôi sống hơn 1 tỷ dân sao? Ấu trĩ!"

Thấy đại ca hình như thực sự tức giận, Cao nhị thiếu gia đầy bụng rượu đều hóa thành mồ hôi chảy ra, cũng không dám cãi lại, khúm núm, cúi đầu.

Cao nhị thiếu gia thường ngày uy phong lẫm lẫm, ở trước mặt anh mình giống như chuột thấy mèo, tình hình như vậy, các tiểu thư phục vụ cũng không phải lần đầu nhìn thấy, nên họ cũng không lạ lẫm gì.

Tuy trong miệng Cao nhị thiếu gia không dám hé răng, nhưng trong đầu thì chưa hẳn chịu phục. Hắn cảm thấy, mấy nhà kinh tế học nói rất có đạo lý. Một số công tử hoàn khố cùng hắn giao hảo, trước đây cũng có chơi thực nghiệp, gần đây cũng đều đổi nghề, chuẩn bị đi chơi thị trường chứng khoán, chơi bất động sản. Có được tiền dễ dàng mà không kiếm, vậy mới gọi là ngốc. Anh hai chỉ suy nghĩ mọi việc từ đại cục, chuyện như vậy cũng không cần phải nói với hắn. Không bằng tự mình đi chơi là được, đến lúc đó kiếm được tiền, chẳng lẽ còn có thể bảo mình trả về hay sao?

Đừng thấy hoàn khố mặc kệ quốc gia đại sự, cũng không hiểu kinh tế tài chính, nhưng họ có một ưu thế rất lớn, đó chính là tin tức linh thông. Khi đại đa số hoàn khố đều cảm thấy chuyện này có thể làm, vậy việc này thực sự có thể làm. Nguyên nhân rất đơn giản, tin tức của họ, hơn phân nửa là có được từ lão gia tử trong nhà họ. Các lão gia tử của hoàn khố không giàu tức quý, tất cả đều giữ chức vị cực kỳ quan trọng. Việc mà nhiều đại nhân vật như vậy đều tán thành, mặc kệ nó đối với quốc gia có lợi hay không, nó sẽ có thể trở thành sự thực.

Cao Trường Hoành vốn đang muốn quát hắn vài câu, khi ngẫm lại cũng nhịn xuống. Dù sao Cao Tương Hoành cũng là người 40 tuổi, trước mặt Liễu Tuấn, vẫn phải giữ thể diện cho hắn. Lập tức nói giọng hòa hoãn hơn: "Tương Hoành, có lẽ thị trường chứng khoán thực sự sẽ nóng lên. Nhưng thị trường chứng khoán phiêu lưu rất lớn, chú muốn đầu tư thì phải cẩn thận. Đầu tư một chút thì cũng có thể. Nhưng căn bản của chú vẫn là thực nghiệp. Việc này không thể nghĩ sai được. Hiểu chưa?"

Cao Tương Hoành liền luôn mồm vâng dạ.

Thấy tình hình này, Cao Trường Hoành lại nói nghiêm khắc: "Chú đứng có mà làm cái bộ dạng bằng mặt không bằng lòng thế kia. Đạo lý không thể đặt toàn bộ trứng gà vào một cái rổ mà không hiểu hả? Đè lên toàn bộ, một khi bị sụp thì chú sẽ không có cơ hội để mà gỡ vốn đâu."

"Dạ, em nhớ rồi."

Anh mình đã thực sự tức giận, Cao nhị thiếu gia càng không dám phản bác, thành thật đáp ứng.

"Ừ, chú đi bắt chuyện với khách hàng đi, không cần ở chỗ này nữa."

Cao Trường Hoành cũng không nói nhiều, trực tiếp hạ "lệnh đuổi khách".

Cao nhị thiếu gia thầm thở phào, hắn vốn cả người khó chịu, chỉ ước gì những lời này, hắn vội đứng dậy, hướng anh Cao Trường Hoành và Liễu Tuấn tạm biệt, rồi dẫn vài cô nhân viên phục vụ lui ra ngoài.

Trong nhà hàng trên nước chỉ còn lại Liễu Tuấn và Cao Trường Hoành.

Cao Trường Hoành hai hàng lông mày cau lại, lắc đầu, hình như cảm thấy lo lắng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.