Chương trước
Chương sau
Nếu như vấn đề hợp tác xã ở Tiềm Châu mà Uông Quốc Chiêu phản ảnh cho y còn chưa được Liễu Tuấn coi trọng, lần này Tôn Quang Huy phản ánh làm Liễu Tuấn quan tâm cao độ tới vấn đề này.

Uông Quốc Chiêu cố ý lấy cháu của Triệu Sư Phạm ra để ví dụ, có ý muốn xem "trò hay", Liễu Tuấn không thèm bận tâm. Nhưng tình hình ở huyện Đức Thành thì hoàn toàn khác, nếu như trở thành hành động thống nhất của huyện thì nó đi ngược lại loại hoàn toàn với mong m uốn ban đầu của Liễu Tuấn. Y rất rõ, nhiều chính sách rất tốt, một khí xuống phía dưới liền biến dạng, thế nhưng hợp tác xã nông nghiệp được y gửi gắm hi vọng lớn, tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện này.

Chuyện này không thể xem nhẹ, phải lập tức xử lý.

Năm nay đã là sang năm thứ ba Liễu Tuấn làm tỉnh trưởng rồi, việc phát triển công thương nghiệp y không lo lắng mấy, vì đã có quy hoạch hoàn chỉnh, các nơi chấp hành đắc lực. Mấy thành phố tài nguyên ở phía bắc cũng đang chuyền hình kinh tế, tiền đồ tươi sáng. Tinh lực của Liễu Tuấn đã phần đặt ở phương diện kiến thiết tam nông.

Tỉnh A là một tỉnh nông nghiệp truyền thống, có hơn 40 triệu nhân khẩu nông nghiệp, không làm tốt vấn đề nông thôn thì đừng nói tới vấn đề cùng nhau giàu có.

Đương nhiên nếu như Liễu Tuấn chỉ muốn làm một quan viên theo ý nghĩa truyền thống thì chẳng cần quan tâm tới vấn đề này. Chỉ cần kinh tế tỉnh A đi lên, con số đẹp, thành tích ưu tú là được, trước mặt các đại lão cao tầng có thể ưỡn ngực lên rồi.

Nhưng cùng nhau giàu có, tăng cường phát triển nông thôn là mục tiêu lớn từ khi Liễu Tuấn chấp chính tới nay, sao có thể buông tay.

Tại phòng trà Hoàng Sơn Vân Vụ của Ngữ hậu thiêm tình, Liễu Tuấn mời Tào Hiểu Quốc và Triệu Sư Phạm, Kha Khải Phàm và Vu Hoài Tín làm khách bồi, trên bàn chỉ có vài món ăn đơn giản, và một bình Mao Đài.

Triệu Sư Phạm chuyên môn tới báo cáo tình hình hợp tác xã ở xã Tam Loan với Liễu Tuấn.

Chuyện này khi Liễu Tuấn trao đổi qua điện thoại với Triệu Sư Phạm, ngữ khí rất ôn hòa, nhưng Triệu Sư Phạm lại cuống lên. Liễu tỉnh trưởng dù không có ý trách móc, Triệu Văn Hồ không may là cháu trong họ tộc với Triệu Sư Phạm.

Triệu Sư Phạm là một cán bộ truyền thống, cực kỳ chú ý tới thanh danh của mình, cả đời làm quan, đúng là rất chính trực, không hề có vấn đề kinh tế cho người ta bới móc. Vì thế dù hắn thiếu khí phách, nhưng ngồi vào ghế bí thư thành ủy cũng đủ khiến số đông kính phục. Liễu Tuấn và Lý Huệ để lại cơ sở, vẫn vận chuyện với hiệu suất cao, Triệu Sư Phạm chỉ cần giữ gìn đoàn kết của ban bệ này là được.

Hiện giờ cháu mình gây chuyện, tới tận tai Liễu tỉnh trưởng, bảo Triệu Sư Phạm làm sao không tức giận cho được?

Đối với Triệu Sư Phạm, Liễu Tuấn luôn rất kính trọng, mỗi lần hắn tới tỉnh báo cáo, Liễu Tuấn đều mời hắn ăn cơm, trò chuyện. Lần này cũng không phải ngoại lệ.

Vừa lúc Tôn Quang Huy báo cáo vấn đề hợp tác xã huyện Đức Thành, Liễu Tuấn liền mời thêm Tào Hiểu Quốc, mọi người cùng nhau nghiên cứu xem làm sao để hợp tác xã phát triển theo đúng quy định.

Sở dĩ gọi thêm Vu Hoài Tín không phải vì hắn là thư ký tiền nhiệm của Liễu Tuấn. Vu Hoàn Tín trước khi thành trưởng phòng tuyên truyền thành ủy Ngọc Lan, là bí thư huyện ủy huyện Thiên Nhạc Tiềm Châu. Hợp tác xã nông nghiệp ở huyện Thiên Nhạc có cống hiện cực lớn cho việc phát triển nông thôn huyện, có thể xem hắn là "chuyên gia" ở mảng này.

Bữa cơm này kỳ thực không khác gì một cuộc họp nhỏ, Vu Hoài Tín tớ là để tham mưu hiến kế.

Từ sau khi Lăng Nhã định cư ở thủ đô, Ngữ hậu thiêm tình đã hoàn toàn giao cho người họ hàng xa quản lý, chỉ cần mỗi tháng giao một khoản lợi nhuận là được, còn lại bất kể là kiếm bao nhiêu thì đều là của người đó. Lăng Nhã không để ý tới chút tiền đó.

Người họ hàng xa kia là một nhân tài quản lý Ngữ hậu thiêm tình đâu ra đấy, tài nghệ của đầu bếp ngày càng cao, Liễu Tuấn thường tới đây ăn cơm, bạn bè thân cận cũng thường tụ hội ở nơi này.

Biết Liễu tỉnh trưởng thường xuyên xuất hiện ở đây, chuyện làm ăn của Ngữ hậu thiêm tình không tốt cũng khó.

- Nào, Hiểu Quốc, Sư Phạm, mọi người cùng cạn chén.
Liễu Tuấn giơ chén lên nói.

Loại tụ hội mang tính chất tư nhân như thế này, uống rượu rất tùy ý, mỗi người mời Liễu Tuấn một chén xong rồi thôi, mọi người đều hiểu quy củ trên bàn rượu của Liễu Tuấn.

- Tỉnh trưởng, thật xấu hổ, tên láo toét Triệu Văn Hổ đó làm cho tỉnh trưởng phải nhọc lòng rồi...

Triệu Sư Phạm chủ động nói vào chuyện, mặc đỏ bừng, có vẻ xấu hổ. Liễu Tuấn cho dù trẻ tuổi, nhưng là lãnh đạo Triệu Sư Phạm kính trọng nhất, kiểm điểm trước mặt lãnh đạo, Triệu Sư Phạm không thấy quá khó xử.

Liễu Tuấn mỉm cười xua tay, ý bảo Triệu Sư Phạm cứ tự nhiên.

- Tỉnh trưởng, tôi đã tra cẩn thận rồi, Triệu Văn Hồ đúng là có hành vi bất lương, vốn xã Tam Loan là cơ sở cung cấp nông sản cho thành phố, quy mô trồng trọt rất lớn. Mấy năm qua chẳng những cung cấp cho Tiềm Châu, còn bán tới tận Ngọc Lan, tình hình tiêu thụ rất tốt, thu nhập nông dân tăng lên hàng năm. Thế nên tôi cũng không để ý nữa, không ngờ cái tên khốn kiếp Triệu Văn Hồ ấy lại tham ô công quỹ của hợp tác xã, thông đồng với khách hàng chèn ép giá đút túi riêng. Thật làm tôi tức chết đi được.

Triệu Sư Phạm nói tới đó, thở hồng hộc vì giận.

Chỉ riêng Triệu Văn Hổ giở trò khốn nạn cũng đành đi, chung quy không phải đơn vị nhà nước, chẳng đổ trách nhiệm lên đầu bí thư thành ủy được. Nhưng chuyện này Liễu Tuấn biết mà Triệu Sư Phạm còn hồ đồ, thì thật hoang đường. Nghe nói còn do Uông Quốc Chiêu phản ánh với Liễu Tuấn càng không ổn, rõ ràng có kẻ muốn mượn tay Triệu Sư Phạm, làm bẽ mặt Liễu tỉnh trưởng.

Đó là điều Triệu Sư Phạm không sao chịu được.

Liễu Tuấn đưa hắn lên làm bí thư thành ủy, hắn đã giúp được chút gì cho Liễu Tuấn đã đành, thiếu chút nữa bị người ta lợi dụng, không khỏi quá vô dụng. Phải nói chuyện này không ai báo cáo cho Triệu Sư Phạm, chừng chính là vì Triệu Văn Hổ đeo cái mác "cháu họ Triệu bí thư", cán bộ Tiềm Châu ai lại lắm chuyện như thế làm gì?

Huống chi Triệu Văn Hổ tham ô tiền hợp tác xã, nói trắng ra là tranh chấp dân sự, vì việc này mà đi đắc tội với Triệu Sư Phạm thì thật lỗ vốn. Nói không chừng rất nhiều người cho rằng, Triệu Văn Hổ lúc nào cũng "đeo" Triệu Sư Phạm trên miệng, chuyện này có khả năng là ý của Triệu bí thư. Kiếm tiềm ở vụ này không thuộc về lợi dụng chức vụ phạm tội, không có nguy hiểm gì mà lại.

Thấy Triệu Sư Phạm quá tức giận, Liễu Tuấn an ủi:
- Đồng chí Sư Phạm, đồng chí là đồng chí, Triệu Văn Hổ và Triệu Văn Hổ, hoàn toàn khác nhau.

- Ài, tỉnh trưởng, nói thì nói như thế, nhưng người ta cho rằng tôi sai hắn làm như vậy. Thằng khốn kiếp đo! Tỉnh trưởng cứ yên tâm! Tôi không tha cho nó, hiện giờ đang tra sổ sách, nó tham ô của hợp tác xã bao nhiều tiền phải nhả ra không thiếu một xu, đừng mơ nhét vào túi riêng.
Triệu Sư Phạm hung dữ nói.

Liễu Tuấn khẽ gật đầu, tỏ ra hài lòng với cách làm của Triệu Sư Phạm, tuy không phải là lạm dụng chức vụ, nhưng chiếm đoạt tiền nông dân thì phải bồi thường.

Có điều hiện giờ sự chú ý của Liễu Tuấn không đặt ở chuyện vụ thể, y quán tâm tới đại cục kiến thiết hợp tác xã trên toàn tỉnh.

- Đồng chí Sư Phạm, chuyện của Triệu Văn Hồ và hợp tác xã Tam Loan, có thể xử lý như một vụ án riêng rẽ. Nhưng các hợp tác xã ở các khu huyện khác của Tiềm Châu có chuyện tương tự hay không? Đây là điều đáng để chúng ta coi trọng.
Liễu Tuấn nói.

Triệu Sư Phạm vội lên tiếng:
- Vâng, vấn đề này chúng tôi cũng đã nghĩ tới rồi, tôi chuyên môn mở cuộc họp thường ủy thảo luận, ý kiến của mọi người là triển khai cuộc chỉnh đốn trên toàn thành phố, toàn diện thanh tra sổ sách hợp tác xã nông nghiệp, xem xem có tồn tại vấn đề tương tự hay không. Nếu như có, chúng ta kiên quyết đả kích, tuyệt đối không mềm lòng, hợp tác xã nông nghiệp là khâu quan trọng thúc đẩy kinh tế nông thôn phát triển, tuyệt đối không cho phép những con ngựa hại đàn tồn tại.

Tất cả mọi người gật đầu, thái độ này của Triệu Sư Phạm chính trong dự liệu của mọi người.

Ban bệ Tiềm Châu, ảnh hưởng tư tưởng chấp chính của Liễu Tuấn, luôn coi dân sinh ở vị trí hàng đầu. Triệu Sư Phạm lại chính trực liêm khiết, tất nhiên sẽ làm việc theo đường lối Liễu Tuấn vạch ra.

- Tỉnh trưởng, biện pháp này của bí thư sư phạm rất tốt, tôi cung có ý này, chuẩn bị triển khai chỉnh đốn toàn tỉnh. Nhất là tài chính hỗ trợ đang được gửi xuống, càng phải quản lý cho tốt.

Tào Hiểu Quốc nói.

Liễu Tuấn hỏi:
- Đó là quyết định của hội nghị nông thôn các đồng chí sao?

Tào Hiểu Quốc gật đầu:
- Vâng, đúng thế thưa tỉnh trưởng, chúng tôi đều cho rằng mô hình hợp tác xã là tốt, phát huy được tác dụng tích cực, ở nhiều nơi, tác dụng là rất rõ ràng. Cho nên mô hình này cần phải được phổ biến một cách kiên định. Nhưng một số tình huống khác thường cũng phải coi trọng, nhất là chuyện thống nhất chỉ định như ở huyện Đức Thành càng không thể không quản. Tôi đã đưa một phó sở trưởng sở nông nghiệp dẫn đội xuống huyện Đức Thành chuyên môn tìm hiểu tình hình chi tiết... Có điều khi chúng tôi thảo luận, có một vấn đề khái niệm không dễ giải quyết.

- Khái niệm ?

- Vâng, hợp tác xã nông nghiệp về bản chất là tổ chức tự phát của nông dân, cho dù chúng ta có tra ra người phụ trách có hành vi tệ đoan, nhưng ở phương diện xử lý khó khăn, vì không có quy định pháp luật liên quan. Cái này không phải là làm dụng chức quyền, không thể trị tội tham ô. Nếu như chúng ta không thể đả kích hữu hiệu hành vi này thì không có sức uy hiếp, nó sẽ càng làn đi, tới lúc đó thì rắc rối to...
Tào Hiểu Quốc đầy lo lắng nói.

Liễu Tuấn cau mày lại.

Mọi người đều bỏ chén xuống, nghiêm túc suy nghĩ vấn đề Tào Hiểu Quốc đưa ra. Nếu như đệ tệ nạn này lan đi sẽ vô cùng nguy hiểm, trở thành một sai lầm nghiêm trọng trong phương án chấp chính của Liễu Tuấn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.