Chương trước
Chương sau
Trong một quán ăn ở khu thành thời Đường thuộc thành Phường Hoàng, Liễu tỉnh trưởng đang tiếp khách.

Rượu đúng là chỉ nhấp qua, hơn nữa nồng độ rượu không cao, nguyên nhân vị khách Liễu tỉnh trưởng đang tiếp không giỏi uống rượu. Tửu lượng của Doãn Xương Huy kém xa Liễu tỉnh trưởng.

Hai vị khách này là vợ chồng Doãn Xương Huy và Lý Uyển.

Doãn Xương Huy hiện giờ là nghiên cứu sĩ tiến sĩ ở đại học chính pháp Đông Nam, giờ là kỷ nghỉ, hai vợ chồng hẹn nhau tới Ngọc Lan thăm bạn cũ. Vì hiện giờ Liễu Tuấn công vụ bận rộn, Lý Uyển liên hệ trước với Nghiêm Phi, do Nghiêm Phi chuyển lời cho Liễu Tuấn.

Khi còn ở Đại Ninh, Nghiêm Phi và Lý Uyển là bạn thân thực sự, mặc dù gặp mặt không nhiều, nhưng luôn giữ liên hệ điện thoại, sau khi công ty Trào Lưu đưa ra công cụ chat YY, cả hai cũng thường gặp nhau trên mạng.

Địa cầu thành "thôn" cũng không phải là không có lợi.

- Xương Huy, anh thành xa lạ rồi, tới Ngọc Lan sao không nói với tôi trước.

Liễu Tuấn nói có chút trách.

Doãn Xương Huy thành thực nói:
- Người ta giàu lên, là sẽ thay đổi, làm sao tôi biết anh có thay đổi hay không?

Liễu Tuấn dở khóc dở cười.

Doãn Xương Huy vẫn như trước kia, có gì nói nấy, mà nhìn kỹ thì dáng vẻ Doãn Xương Huy vẫn y hệt như trước kia, thanh tú lịch sự, đầy mùi sách vở, chỉ có khóe mắt thêm chút nếp nhăn. Tính ra Doãn thẩm phán trẻ trung năm xưa cũng đã bốn mươi rồi.

Lý Uyển đang thì thầm với Nghiêm Phi, nghe chồng nói thế thì trừng mắt lên, trách:
- Xương Huy, anh nói kiểu gì thế?

Năm xưa Lý Uyển giống hệt như Doãn Xương Huy, thường xuyển nổi lòng hiệp nghĩa, hai vợ chồng này coi như một cặp trời sinh. Trải qua nhiều năm va chạm với xã hội , trên người Lý Uyển đã mang theo chút thói xấu của thế tục rồi.

Dù sao Liễu Tuấn đâu còn là anh sinh viên năm xưa, mà đã là tỉnh trưởng.

Doãn Bảo Thanh cha chồngLý Uyển và Nghiêm Ngọc Thành là nhân vật cùng thời đại, từng là bí thư kỷ ủy tỉnh N, là nhân vật nắm trong quyền một phương. Lý Uyển lấy Doãn Xương Huy khi ông ta còn tại chức, vì thế cô có chút nhận thức về các vị quan lớn.

Chắc chắn vợ chồng Liễu Tuấn và vợ chồng họ là bạn bè rất tốt, có điều hiện giờ địa vị của Liễu Tuấn quá cao, Doãn Xương Huy vẫn nói năng không biết giữ gìn như thế, ai biết Liễu Tuấn có giận không?

Con người đều sẽ thay đổi, nhất là người trên quan trường càng không thể dùng quan điểm bách tích mà xét đoán.

Liễu Tuấn xua tay:
- Lý Uyển, cô càng xa lạ hơn Xương Huy rồi, Xương Huy vẫn như cũ, nghĩ sao nói vậy. Tuy có chút lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng nhìn chung bản tính chưa đổi.

Doãn Xương Huy rất bực:
- Sao tôi lại thành tiểu nhân rồi?

Nghiêm Phi cười nói:
- Phải đó Tiểu Tuấn, Xương Huy là một trong mười thẩm phán đứng đầu cả nước, là hóa thân chính nghĩa đấy.

Lời này của Nghiêm Phi làm cho Doãn Xương Huy đỏ mặt.

Doãn Xương Huy luông công tác ở hệ thống tòa án tỉnh N, chức vụ cũng có chút thay đổi, trước kia là phó thẩm phán tòa án nhân dân trung cấp Đại Ninh, hiện giờ phó thẩm phán thứ nhất tòa án nhân dân cao cấp tỉnh N. Năm ngoái, Doãn Xương Huy đi học tiến sĩ, đoán chừng sau khi tốt nghiệp, công tác sẽ có biến động.

Doãn Xương Huy rất có tinh thần trọng nghĩa, trước kia cha hắn làm bó bí thư tỉnh ủy, nhưng không có chút tính hoàn khố nào, nếu không phải người hiểu rõ bối cảnh gia đình của hắn, chẳng ai tin cha hắn từng là phó bí thư tỉnh ủy.

Vì biểu hiện xuất sắc, mấy năm trước Doãn Xương Huy được bầu làm một trong mười thẩm phán giỏi toàn quốc, được vinh dự cực cao.

Vĩnh dự này hoàn toàn do Doãn Xương Huy giành được, không liên quan gì tới cha hắn. Có điều nghe Nghiêm Phi nhắc tới, hắn vẫn có chút xấu hổ.

- Xương Huy, bác Doãn hiện giờ thế nào?

Trong đầu Liễu Tuấn hiện lên ngày tháng sóng gió ở tỉnh N trước kia, khi ấy Doãn Bảo Thanh và Nghiêm Liễu hệ bất hòa, từng có một giai đoạn đấu tranh quyết liệt với nhau.

Có điều chuyện ấy không hề ảnh hưởng tới tình nghĩa giữa Doãn Xương Huy và Liễu Tuấn, đối với Doãn Bảo Thanh , Liễu Tuấn cũng chẳng có chút phản cảm nào.

Thân trong quan trường, phe phái và đấu tranh đề là "bổn phận".

Hơn mười năm qua rồi, trong lòng Liễu Tuấn, Doãn Bảo Thanh chỉ còn là ông già từng quen, hiện giờ gặp lại Doãn Xương Huy, vì lễ tiết, tất nhiên phải hỏi thăm.

- Vẫn khỏe, ngày nào cũng kiên trì đi bộ, luyện Thái Cực, sức khỏe rất tốt, tâm tình cũng thoải mái.

Doãn Xương Huy cười ấm áp.

- Ông trên 70 phải không, sức khỏe tốt là có phúc.

Liễu Tuấn gật đầu nói.

Nghiên Phi hỏi:
- Lý Uyển, sao cô không đưa con tới.

Con của Lý Uyển, lớn hơn Dương Dương một chút, cũng là con trai, chừng 10 tuổi rồi.

Lý Uyển cười:
- Lần này tới đây là thuận đường thôi, thằng bé đang đi học, mấy ngày nữa mới nghỉ. À, Dương Dương đâu, cũng đang đi học à?

Nghiêm Phi liền gật đầu.

- Dương Dương học có tốt không?
Lý Uyển nói tới đó dừng một chút, rồi nói:
- Hẳn phải rất tốt, kế thừa ghen ưu tú của cả hai, nhất định rất thông minh.

Nói tới con trai, Nghiêm Phi có chút đau đầu:
- Nó à, thành tích không tệ, chỉ có điều rất bướng bỉnh, y hệt ba nó, đầu óc toàn là suy nghĩ xa vời, trước đó không lâu còn nói với tôi, đợi năm sau nghỉ hè, nó muốn tới cao nguyên Tây Tạng du lịch, còn muốn đi một mình, muốn thấy cung điện Potala.

Lý Uyển tức thì há hốc miệng:
- Thế sao? Dương Dương không phải mới chín tuổi à? Một mình tới cao nguyên Tây Tạng, đúng là dám nghĩ dám làm, có phong thái của cha. Đó là cha anh hùng, con hảo hán rồi.

Liễu Tuấn cười nói:
- Tôi làm gì có gan lớn như thế, tới bây giờ cũng chưa nhìn thấy cung điện Potala.

Mọi người cùng bật cười.

Ăn cơm xong bốn người tiếp tục thưởng thức phong cảnh thành Phượng Hoàng, bạn từ xa tới, Liễu tỉnh trưởng có bận rộn công việc tới đâu cũng bỏ thời gian ra tiếp. Hiện giờ địa điểm du lịch nổi tiếng nhất của Ngọc Lan là thành Phượng Hoàng, là công trình kiến trúc tiêu chí của thành phố.

Hiện giờ công ty Phượng Hoàng dưới sự quản lý của Tiểu Vũ, nghiệp vụ phát triển mau lẹ, cũng tăng cường đầu tư không ít vào thành Phượng Hoàng, quy mô ngày càng lớn.

Đoàn người thong thả đi dạo trong thành, hiện giờ là mùa đông, gần tới Tết, khách tới đây du lịch tương đối ít, trên đường phố không có dòng người chen chúc, Liễu tỉnh trưởng không sợ bị quần chúng nhận ra.

Mọi người lên thủy tạ, nhìn hồ Hợp Thủy sóng nước mênh mông, Doãn Xương Huy hít sâu một hơi, nói:
- Liễu Tuấn, cái thành phố này quả nhiên là công trình tầm cỡ, địa phương anh quản lý, ngày càng có thành tích tốt rồi.

Lý Uyển ở bên góp lời:
- Liễu tỉnh trưởng, anh ấy ở nhà luôn thích xem kênh thời sự tỉnh A, chỉ cần thấy anh là cứ xem chăm chú.

Hẳn Doãn Xương Huy dùng phương thức này lặng lẽ quan tâm tới bạn bè.

Liễu Tuấn cười lắc đầu:
- Đừng cứ nói về tôi, nói về hai người đi.

Doãn Xương Huy ngạc nhiên:
- Chúng tôi? Chúng tôi có gì để nói? Sáng đi làm chiều về, rất quy luật.

Liễu Tuấn cười:
- Mỗi người đều có chuyện của mình, Xương Huy, sao anh lại chuyển sang làm hình sự.

- Đó là điều chỉnh trong nội bộ tòa án, nếu theo ý cá nhân tôi thích vụ án hình sự hơn, làm thẩm phán dân sự quá phiền người, công tác điều giải làm đau cả đầu.

Liễu Tuấn gật đầu:
- Với tính cách của an, làm thẩm phán hình sự càng hợp hơn, càng đảm bảo công bằng tư pháp.

- Ừ, công bằng tư pháp là tiền đề và đảm bảo cho chúng ta đi tới xã hội pháp chế... Liễu Tuấn, nghe nói vụ án oan ở Lộc Môn cậu có quan tâm?

Doãn Xương Huy nói, vẻ mặt khá chăm chú.

Vụ án Cố Nhâm Hùng cho dù không xôn xao trên mạng, nhưng trong hệ thống chính pháp khơi lên sóng gió rất lớn. Đương nhiên, sóng gió kỳ thực không phải vì bản thân vụ án, mà là vì Liễu Tuấn đột nhiên xen vào vụ án hình sự Giang Hán, làm mọi người chú ý.

Liễu Tuấn gật đầu, cũng trở nên nghiêm túc hơn một chút.

Vụ án Cố Nhâm Hùng đã giải quyết tốt đẹp, nhưng sao biết được ở các nơi khác có vụ án tương tự hay không? Riêng với vụ án Cố Nhâm Hùng, nếu không phải vì Vương Mãnh lọt lưới tự khái báo, e rằng tới bây giờ oan khuất chưa được giải.

Chuyện trùng hợp như thế không phải hay diễn ra.

Công bằng tư pháp, vẫn còn con đường dài.

- Xương Huy, tốt nghiệp xong, anh có tính toán gì về công việc?

- Cái này không do tôi an bài được, đoán chừng tới hội đồng nhân dân tỉnh làm ủy viên pháp chế.

Lý Uyển có chút phẫn nộ nói:
- Kỳ thực do người ta không ưa anh ấy, coi anh ấy làm vướng chân vướng tay, cho nên đuổi ra ngoài.

Tính cách chính trực của Doãn Xương Huy, làm việc ở đơn vị khả năng đúng là không được chón đón lắm. Chuyện này rất nhiều, Liễu Tuấn không tiện bình phẩm, chỉ an ủi:
- Tới đó cũng không phải là không có đường phát huy.

Doãn Xương Huy không giận, gật đầu nói:
- Đúng thế, chỉ cần mình muốn làm việc, ở vị trí nào cũng có thể làm ra thành tích.

- Nếu như anh muốn ở lại tòa án, làm công tác cụ thể, tôi có thể nói giúp anh.

Lý Uyển mừng rỡ.

Liễu Tuấn đã nói thế là chuyện này cơ bản được xác định rồi.

Không ngờ chuyến đi Ngọc Lan này có thu hoạch ngoài dự liệu
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.