Chương trước
Chương sau
Bạch Vô Hà rót cho cha một cốc trà, thấy cốc trà của Liễu Tuấn hơi lạnh rồi, lại thay cho y một cốc trà nóng, khẽ đặt trước mặt y, động tác ôn nhu vô hạn.

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu:
- Bạch tiểu thư, cô cũng ngồi đi, chuyện đã xảy ra thì phải giải quyết.

- Vâng.

Bạch Vô Hà nhỏ giọng đáp, rất nhu thuận ngồi xuống bên Liễu Tuấn, khi trong phòng có hai người, Bạch Vô Hà tự giác ngồi đối diện y, hiện giờ chỗ đối diện đã nhường cho cha, cô liền thuận thế tự nhiên ngồi xuống bên Liễu Tuấn.

Chỉ có hai người, Bạch Vô Khá khả thoải mái, hiện giờ có người ngoài, cô liên tỏ ra cung kính cẩn thận. Có thể thấy cô gái này thông minh ra sao, hiểu rất thấu triệt tâm lý nam nhân.

Quan lớn như Liễu Tuấn, rất để ý tới ấn tượng trước mặt người khác.

Không ngờ Bạch Vô Hà ôn nhu cẩn thận, lọt vào mắt Cố Chấn Quốc lại thành ý nghĩa khác, tức thì một sự phẫn nộ xộc thẳng lên đầu.

Dựa vào cái gì chứ!

Tên khốn này hình như trước kia cũng chẳng quen Bạch Vô Hà, hôm nay vừa gặp mặt đã dính vào nhau rồi.

Bọn mặt trắng luôn có lợi.

- Tiên sinh này họ Liễu phải không? Liễu tiên sinh, đây là chuyện của tôi và nhà họ Bạch...

Cổ Chấn Quốc thấy Liễu Tuấn chẳng thèm nhìn lấy một cái, trong lòng càng phẫn nộ, vừa nói vừa đi sang ghế sô pha bên kia.

- Đứng lại!

Cổ Chấn Quốc vừa đi được vài bước đằng sau truyền tới tiếng quát lạnh như băng của Lý Sam.

- Đứng đó, không được lộn xộn.

Cổ Chấn Quốc cực kỳ uất hận, nhưng không dám đi tới nữa, đứng đó rất xấu hổ. Hắn biết, mình có thể nói điều kiện với Liễu Tuấn, nhưng người sau lưng kia thì không nể tình chút nào, chỉ cần không nghe lời là Lý Sam tuyệt đối không ngại cho hắn ăn đòn.

Hôm nay hắn được lĩnh giáo hai lần rồi.

- Bạch Vô Hà, chuyện gì cũng phải nói lý chứ! Khi xưa cô mới tới thủ đô tình cảnh ra sao? Khi ấy ai giúp cô? Trừ tôi ra làm gì có ai! Giờ cô giỏi rồi, qua cầu rút ván, không chơi như thế được đâu, cô làm thế là lừa tôi.

Thấy Liễu Tuấn hoàn toàn không để ý tới mình, Cổ Chấn Quốc xả hận lên Bạch Vô Hà. Nói thực hắn hơi ngán Liễu Tuấn, dù không biết lai lịch Liễu Tuấn ra sao, nhưng quá nửa mình không chọc vào nổi.

Chốn kinh sư long xà hỗn tạp, tất nhiên có nhiều kẻ làm ra vẻ nhân vật lớn, nhưng Liễu Tuấn nhìn qua không phải, kẻ lừa đảo, không tìm được vệ sĩ như Lý Sam.

Cổ Chấn Quốc lăn lộn giang hồ, tính toán rất khôn ngoan, biết rõ đạo lý mềm nắn rắn buông.

Bạch Vô Hà thông minh nhường nào, thấy Liễu Tuấn đã bị cuốn vào, biết đây là cơ hội tốt nhất cho cô thoát khỏi Cổ Chấn Quốc. Liễu Tuấn là tỉnh trưởng, chỉ cần y muốn giúp, loại người như Cổ Chấn Quốc không đang nói tới.

- Cổ Chấn Quốc, tiền tôi đã trả anh rồi, anh còn cứ quấy rầy tôi là sao? Còn nữa, anh luôn dụ dỗ ba tôi đánh bài, thật quá đáng, không phải bình thường anh luôn nói anh chú trọng nhất là nghĩa khí sao? Nghĩa khí cái kiểu đấy à?

Cổ Chấn Quốc tức giận nói:
- Đó là do cô lừa tôi trước! Hơn nữa cô hỏi chú Bạch xem, có phải tôi gọi chú ấy đi đánh bài không? Này chú Bạch, chú nói đi, có phải tôi gọi chú đi đánh bài không? Chú thua tiền chỉ biết gọi điện bảo tôi trả tiền.

Cổ Chấn Quốc tuy tức giận, nhưng không hề hàm hồ, luôn miệng gọi "chú Bạch".

Ông Bạch run người, hoảng hốt đứng dậy nói:
- Chấn Quốc, Tiểu Hà nó không hiểu chuyện, cậu đừng chấp.. Chú Bạch biết cậu tốt…

Cổ Chấn Quốc cười lạnh:
- Chú Bạch, chú già tới hồ đồ rồi à? Chú biết tôi tốt có tác dụng gì? Nhìn con gái chú đi, qua cầu rút ván, coi tôi là thằng ngốc dễ bắt nạt à? Hừ, đừng chọc giận tôi, tới khi đó không dễ nói chuyện đâu.

Rõ ràng Cổ Chấn Quốc biết ông Bạch là điểm yếu của Bạch Vô Hà, chỉ cần tóm lấy ông ta, thì chuyện này còn có chút hi vọng vãn hồi. Nhưng Liễu Tuấn từ đầu tới cuối không nói gì, làm tim hắn giật thon thót.

Người này quá trấn định, tựa hồ không coi mình vào đâu.

Càng như thế càng chứng mình thực lực đối phương phi phàm.

Ông Bạch rối rít khom lưng cúi đầu với Cổ Chấn Quốc, khuông mặt già nua cười nịnh nọt:
- Chấn Quốc, đừng giận, chuyện gì cũng thương lượng được mà...

- Ha ha, chú Bạch, đừng nói lời vô dụng nữa, hôm nay tôi cho chú mượn 20.000 , chú phải trả chứ? Tính của Quân Tử chú cũng biết đấy, trên chiếu bạc lục thân bất nhận. Hôm nay nếu không có tôi, chú có hoàn chỉnh ra khỏi nhà hắn được không. Cổ Chấn Quốc này chú trọng nghĩa khí không phải nói xuông! Nhưng tôi cũng không thể làm thằng ngốc thế mạng phải không?

Nói tới mồm mép, cha con họ Bạch không phải là đối thủ của đám lưu manh, chúng nói thế nào cũng có lý hết.

- Tôi sẽ trà tiền cho anh, mai trả.
Bạch Vô Hà tiếp lời.

- Tiền nợ trên chiếu bạc không cần phải trả, cứ để cơ quan công an xử lý thì hơn.
Liễu Tuấn đột nhiên lên tiếng.

Cổ Chấn Quốc cười hô hố, tựa hồ nghe được chuyện thù vị lớn nhất trên đời, nói với Liễu Tuấn:
- Cơ quan công an xử lý? Ha ha, Liễu tiên sinh, có lẽ anh là nhân vật lớn, nhưng anh đừng quên, thế giới này có rất nhiều góc khuất, cơ quan công an không quản tới được đâu. Được, hôm nay có thể cho bọn họ quịt, tôi nhận! Nhưng về sau thì sao? Anh có thể bảo vệ bọn họ 24/24 được không? Ha ha, trừ khi giết chết tôi, nếu không đừng có hòng.

Liễu Tuấn liếc y một cái, lãnh đạm nói:
- Đó cũng chẳng phải chuyện khó gì.

Cổ Chấn Quốc chết nghẹn, hắn lăn lộn giang hồ, lời dọa dẫm nghe nhiều rồi, nhưng tới giờ vẫn khỏe như vâm. Nhưng khi Liễu Tuấn nói câu này với vẻ hết sức thản nhiên, vẫn làm Cổ Chấn Quốc rùng mình.

Người này nói được làm được.

Đột nhiên trong lòng Cổ Chấn Quốc dâng lên một suy nghĩ như thế, tuy quái dị, nhưng rất chân thật. Như hắn có thể ăn chắc ông Bạch, Liễu Tuấn tựa hồ cũng có thể ăn chắc hắn.

Lúc này điện thoại của Liễu Tuấn vang lên, y ấn nút nghe, bình tĩnh nói:
- Mọi người tới rồi hả, vậy lên đi.

Cổ Chấn Quốc vắt đảo loạn lên, vốn muốn nói mấy câu mạnh miệng để giữ thể diện, nghe những lời này của Liễu Tuấn lại nuốt về, thì ra y còn gọi cả người tới.

Riêng hai vệ sĩ kia bọn chúng chẳng đối phỏ nổi rồi.

Tối nay đúng là xui xẻo.

Rất nhanh chuông cửa vang lên, lần này Bạch Vô Hà không cần nhắc, đi thẳng tới mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Bạch Vô Hà liền giật bắn mình, bên ngoài có mấy đại hán hùng hổ, ai nấy còn mặc đồng phục cảnh sát, người đi đầu tên 50, trông oai phong lẫm liệt.

Cỏ Chấn Quốc nhìn thấy mấy viên cảnh sát này mặt liền tái đi.

Hắn có thể nhận ra huy hiệu đeo trên vai của vị cảnh sát đi đầu đó, phải là đại nhân vật cấp cục trưởng trở nên.

Không còn gì phải nghi ngờ, đó là Trình Tân Kiến.

- Kẻ nào làm loạn ở đây? Có phải là mày không thằng nhãi?

Trình Tân Kiến ngoạc miệng cười với Liễu Tuấn, không chào hỏi, mà đi thẳng tới Cổ Chấn Quốc trợn mắt lên.

- Ngài cảnh sát, tôi...

Cổ Chấn Quốc cười giả lả, cúi đầu chào Tình Tân Kiến.

Trình Tân Kiến thèm vào thừa lời với hắn, không chút khách khí cắt ngang:
- Mẹ mày, bớt nói thừa đi, tụ tập đánh bạc hả? Đưa chứng mình thư ra.

- Hả, cái này... Ngài cảnh sát, tôi...

Cổ Chấn Quốc toát mồ hôi.

- Cổ Chấn Quốc, là mày hả? Con mẹ nó có phải chán sống rồi không, ai cũng dám đụng vào.

Lúc này một viên cảnh sát đằng sau Trình Tân Kiến nhận ra Cổ Chấn Quốc, đi ra quát.

Cổ Chấn Quốc nhìn thấy người này sợ thiếu chút nữa ngẩn xỉu, đó là Lưu Tiên Bảo chi đội trưởng chi đội trị an chi cục Bắc Hoàn, Cổ Chấn Quốc không ít lần bị bắ trong tay hắn, không ngờ nửa đêm canh ba hắn lại xuất hiện ở đây.

Nhìn cảnh này, Lưu Tiên Bảo còn là tùy tùng, là nhân vật đứng hàng chót, xem ra hôm nay mình chơi quá tay, gặp phải nhân vật lớn rồi.

Một cú điện thoại gọi được cả cục trưởng cảnh sát tới thì lai lịch nhường nào.

Trình Tân Kiến hỏi:
- Tiểu Lưu, cậu nhận ra tên này.

Lưu Tiên Bảo đáp:
- Ài, nhận ra! Tên khốn này là khách quen trong chi cục , tụ tập đánh bạc, cho vay nặng lãi, gian lận, chuyện thối tha gì cũng làm không ít.

- Thế thì tốt, bắt lấy, mang về thẩm vấn kỹ càng, xem xem còn chuyện gì chưa khai báo, tính sổ một thể luôn.
Trình Tân Kiến phất tay quát.

Đó là chỗ tinh tế của Trình Tân Kiến, trong điện thoại nghe thấy Liễu Tuấn kể đơn giản tình hình, biết chuyện xảy ra ở địa bàn chi cục Bắc Hoàn, liền gọi thêm Lưu Tiên Bảo tới. Trình Tân Kiến đã làm cục trưởng lâu rồi, chẳng những trong cục đại bộ phận là thân tín, phương diện trị an thủ đô, người phụ trách chi cục trị an cũng có không ít "môn đệ họ Trình", trong hệ thống trị an toàn quốc, chiêu bài Trình Cục rất vang vọng.

- Lưu chi đội, Lưu chi đội... Tôi sai rồi, tôi không nên chọc vào quy nhân, tôi đáng chết... Mấy vị đại nhân tha cho tôi một lần, về sau tôi không dám nữa...

Cổ Chấn Quốc xác định tình thế cực nhanh, còn tự tát mìn mấy cái chan chát, hắn biến, nếu vào cục, có lẽ vấn đề không lớn, dù sao hắn là khách quen rồi. Nhưng lời này đắc tội với nhân vật lớn, không chết cũng bị lột da.

- Lúc này mới cầu xin thì muộn rồi! Mày ngoan ngoãn một chút đi.

Lưu Tiên Báo lấy ra cong tay ra, còng Cổ Chấn Quốc lại.

Trình Tân Kiến cười với Liễu Tuấn một cái, xoay người bỏ đi, từ đầu tới cuối không chào hỏi y
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.