Chương trước
Chương sau
Mấy người đứng ở cửa ríu rít một hồi rồi mới nhớ phải đi thỉnh an Lương bộ trưởng.

Lương Quốc Cường ngồi ngay ngắn ở ghế sô pha, Long Hằng Hoa chồng Lương Tuyết Kiều ngồi tiếp, có thể nhìn ra tâm tình Lương Quốc Cường rất khoai khoái, thậm chí miệng còn mỉm cười. Đây là chuyện vô cùng hiếm.

Còn nhớ chỉ khi có khách như Liễu Tuấn, Trình Tân Kiến mới thấy được nụ cười trên mặt Lương Quốc Cường, hôm nay coi như là phá lệ rồi.

Lương Tuyết Bình dẫn Tống Tiểu Lôi tới trước mặt ông, giới thiệu:
- Đây là ba tôi.

Tống Tiểu Lôi vôi cúi mình thật sâu:
- Chào Lương bộ trưởng.

- Ba, đây là luật sư Tống Tiểu Lôi.

Vừa nghe thấy cái tên này là Lương Quốc Cường hiểu Liễu Tuấn muốn xen vào vụ án oan của thành phố Lộc Môn rồi, mấy hôm trước Liễu Tuấn gọi điện cho ông nói về vụ án này, cũng nói tới Tiểu Lôi. Hiện giờ bảo con trai đưa cô về thủ đô bái phỏng ông, ý tứ rất rõ ràng.

Có điều ông không lộ ra điều gì, mỉm cười nói:
- Chào luật sư Tống.

Bất kỳ ai gọi cô là luật sư Tống, Tống Tiểu Lôi đều không thấy có gì thiếu tự nhiên, cô vốn là luật sư mà. Nhưng đối diện với Lương bộ trương uy nghiêm, cô nghe thấy cách xưng hô này, toàn thân cảm thấy thiếu tự niên, dũng cảm nói:
- Lương bộ trưởng, ngài cứ gọi tên tôi đi.

Lương Quốc Cường gật đầu:
- Tiểu Tống, ngồi đi.

- Vâng, cám ơn Lương bộ trưởng.

Tống Tiểu Lôi nghe lời ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.

Lương Tuyết Bình lại giới thiệu cho cô Long Hằng Hoa, hai bên bắt tay chào hỏi.

Lương Tuyết Kiều đích thân mang trà nước tới.

- Tuyết Bình, Liễu Tỉnh Trưởng an bài con về cùng Tiểu Tống sao?

Lương Quốc Cường hỏi con trai, thông thường khi chỉ có người nhà , ông nhắc tới Liễu Tuấn mới xưng hô là "Tiểu Tuấn", hiện giờ có Tống Tiểu Lôi, ông liền gọi chức vụ.

- Vâng ạ, Liễu tỉnh trưởng bảo con đưa luật sư Tống tới gặp lãnh đạo bộ công an, chính pháp ủy và tòa án tối cáo phản ánh vụ án kia.

Lương Tuyết Bình trước mặt cha tỏ ra khá khẩn trương, ngồi ngay ngắn, cung kính đáp.

Lương Quốc Cường gật đầu.

- Lương bộ trưởng, vụ án Lộc Môn...

Tống Tiểu Lôi vừa mới nói một câu, ông đưa tay ngăn lại:
- Tiểu Tống, ăn cơm trước đã. Ăn cơm xong mới nói tới vụ án.

- Vâng.

Tông Tiểu Lôi tất nhiên không dám trái ý.

Lương Tuyết Kiều nhận ra tình hình khác thường, liếc Tống Tiểu Lôi một cái, có điều không nói gì.

Biết con trai về, Viên Hiểu Mai đặc biệt chuẩn bị thêm hai món ăn. Thời gian hơi ít, nên đều là đồ ăn sẵn, mời mọi người cùng ăn cơm. Viên Hiểu Mai không nghe thấy bọn họ nói chuyện, luôn nghĩ Tống Tiểu Lôi là bạn gái của con mình, thấy cô nương này trông ngọt ngòa, văn nhã càng nhìn càng thích, không ngừng tươi cười gắp thức ăn vào bát cô.

Tống Tiểu Lôi thông minh sao chẳng hiểu tâm tư của bà? Nhưng cũng không giải thích, rất tự nhiên, thi thoảng gật đầu cám ơn.

Ăn cơm xong, cả nhà lại tới phòng khách ngồi, Lương Quốc Cường vừa uống trà vừa hỏi:
- Tiểu Tống, cô là luật sư đại diện cho vụ án Cố Nhâm Hùng.

- Vâng thưa Lương bộ trưởng, cha mẹ Cố Nhâm Hùng ủy thác cho tôi đi khiếu nại.

Tống Tiểu Lôi đáp, mặt cười khổ, cha mẹ Cố Nhâm Hùng thuần túy là ủy thác, không có lợi gì, hai ông bà già ngay cả cơm không có mà ăn nữa.

- Ừ, vụ án này tôi đã tìm hiểu qua, Vương Mãnh kahi đúng là trùng hợp lớn với hiện trường vụ án cương dâm giết người ở Lộc Môn năm 95, nhưng Vương Mãnh đã bị xử tử, không thể xác nhận được nữa.
Lương Quốc Cường nói.

Viên Hiểu Mai tức thì hơi nghi hoặc, sao bạn gái của con mình vừa tới nhà chuyện đầu tiên đã nói tới vụ án? Lại còn là án cưỡng dâm giết người! Nhưng chông đang nói, bà không tiện xen vào.

Tống Tiểu Mai liền có chút lo lắng, nói:
- Lương bộ trưởng, vụ án này có khả năng rất lớn Vương Mãnh mới là hung thủ thật sự. Cố Nhâm Hùng bị oan... Anh.. Anh ta bị xử bắn khi mới 22.

Lương Quốc Cường gật đầu:
- Tiểu Tống, phá án phải coi trọng chứng cứ.

Tống Tiểu Lôi rất thông minh, hiểu ngay ra ý ông nói gì, mặt hơi tái đi:
- Lương bộ trưởng, ý ngài nói, bọn họ có khả năng hủy lời khai của Vương Mãnh?

Lương Quốc Cường không trả lời.

Khi thảo luận vụ án cụ thể, Lương Quốc Cường rất nghiêm khắc, ông không thể chỉ vì suy luận mà đi hoài nghi đồng chí cấp dưới. Chẳng may câu này truyền ra ngoài, sẽ gây nên sóng gió lớn.

- Lương bộ trưởng, vụ án này tôi thấy cần phải toàn diện điều tra lại. Nếu như Vương Mãnh đúng là hung thủ vụ án Lộc Môn, như thế Cố Nhâm Hùng bị oan, bị xử tử nhầm. Chúng ta là chế độ xa hội pháp chế, sao có thể chấp nhận tồn tại chuyện này? Sai thì cần phải xửa, người năm xưa gây ra án oán cần phải chịu trách nhiệm, cha mẹ Cố Nhâm Hùng phải được bồi thường... Lương bộ trưởng, có lẽ ngài không biết, cha mẹ Cố Nhâm Hùng đã trên 60 rồi, ngay cả cơm không có mà ăn nữa.. Bọn họ tới đường phố Tam Giang ăn xin.. Bọn họ thật đáng thương.

Tống Tiểu Lôi trở nên kích động, là luật sư, cô vốn không dễ bị xúc động như thế. Nhưng nhận lấy vụ án này, đi đâu cũng đụng đầu vào tường, công việc cũng mất, liền kích thích tinh thần đấu tranh của cô, chính nghĩa cũng không ngừng dâng lên. Tổng thể mà nói tinh thần này của cô vô cùng đáng quý.

Viên Hiểu Mai không nhịn được nữa, nghi hoặc hỏi:
- Tiểu Tống, mọi người đang nói gì thế? Vụ án giết người à?

Té ra Tiểu Tống không phải là con dâu tương lai của mình, mà là người đi khiếu nại, mình hoàn toàn nhầm rồi?

Tống Tiểu Lôi cười áy náy nói:
- Dì, cháu là luật sư của thàn phố Tam Giang, mười năm trước có một vụ án cưỡng dâm giết người... Vụ án này có nghi vấn rất lớn, khả năng tội phạm bị xử bắn năm xưa là an uống. Hung thủ thật đã tìm thấy rồi. Nhưng hiện giờ khiếu nại khó khăn, cơ quan chính pháp tỉnh Giang Hán không thụ lý, cháu hết cách tới tỉnh A tìm chú Liễu... À, là Liễu tỉnh trưởng, trước đây chú ấy giúp cả nhà cháu... Cháu báo cáo với chủ ấy... Chú Liễu bảo Lương cục trưởng đưa cháu tới thủ đô tìm lãnh đạo TW phản ánh tình huống này.

- Có chuyện này sao? Người bị xử bắn cũng có thể là oan ?

Viên Hiểu Mai thấy chấn động, không để ý lắm tới thân phận Tống Tiểu Lôi nữa, nếu Liễu Tuấn đã an bài, khẳng định là có lý.

- Mẹ, vụ án này rất có khả năng là phán xử nhầm... Luật sư Tống vì thế mà mất việc.

Lương Tuyết Bình ở bên giải thích với mẹ, vừa liếc nhìn Tống Tiểu Lôi. Cô cảm kích đáp lại, ánh mắt hai người vừa chạm nhau, mặt liền đỏ lên, vội quay đầu đi.

Chi tiết nhỏ này không gạt được Lương Tuyết Kiều, liền mỉm cười thấu hiểu.

( Dịch giả cú quá phải bình một câu: Quá kịch, quá gượng, cả quá trình vụ án này quá khiên cưỡng)

Sư huynh quả nhiên rất tuyệt, kỳ thực chẳng cần phải an bài Lương Tuyết Bình hộ tống Tống Tiểu Lôi tới thủ đô, với mối quen biết của Liễu Tuấn, chỉ cần một cú điện thoại, liền có vô số người dẫn đường cho Tống Tiểu Lôi. Cho dù Tống Tiểu Lôi một mình tìm tới nhà, chỉ cần là nói Liễu Tuấn ủy thác, Lương Quốc Cường ắt sẽ tiếp đãi. An bài như thế là có thâm ý.

- Mất việc? Chuyện này là sao?

Lương Quốc Cường hỏi, tình hình này ông không biết, Liễu Tuấn qua điện thoại cũng không nói.

- Phụ trách văn phòng luật của họ nói luật sư Tống làm liên lụy đến bọn họ, nên đuổi cô ấy đi. Tất cả chi phí vụ án này đều do luật sư Tống bỏ.

Lương Tuyết Bình giải thích, giọng nói có chút tức giận.

Long Hằng Hoa liếc hắn một cái, tỏ ra ngạc nhiên. Cậu em vợ này hiện giờ là cán bộ cấp phó xử đàng hoàng rồi, nhưng vẫn còn chưa trưởng thành. Trong nha môn lớn ở thủ đô, đừng nói cấp phó xử, dù là nhân viên thường, ai chẳng cực kỳ cơ trí.

Xem ra để hắn tới chỗ Liễu Tuấn là đúng, tính cách này mà ở lại cơ quan thủ đô khó mà ngoi lên được.

Tới địa phương, có Liễu Tuấn chiếu cố, có lẽ rèn luyện vài năm, còn có cơ hội.

Lương Quốc Cường cau mày, bực mình hừ một tiếng, cả đời ông chính trực, ghét nhất là chuyện thế này.

Lương Tuyết Kiều nói:
- Không sao, không phải chỉ là một văn phòng luật sao? Tiểu Lôi đừng lo, đợi vụ án này tra rõ, em tới Ngọc Lan mở văn phòng luật của mình, tiểu sư huynh nhất định sẽ giúp em.

- Tiểu sư huynh?

Tống Tiểu Lôi không hiểu ra sao.

- À, quên nói với em, Liễu tỉnh trưởng khi còn nhỏ theo ba chị rèn luyện sức khỏe, gọi đùa ba chị là sư phụ, chị gọi anh ấy là tiểu sư huynh.

Tống Tiểu Lôi vỡ lẽ, thì ra chú Liễu và Lương bộ trưởng có quan hệ sâu sắc như thế.

- Tiểu Tống, vụ án này rất phức tạp, cô phải chuẩn bị tâm lý.
Lương Quốc Cường chậm rãi nói.

- Lương bộ trưởng, ý ngài là vụ án này có thể không tra được ra chân tướng?

- Có khả năng!

Tống Tiểu Lôi tỏ ra cực kỳ thất vọng, trong mắt cô Lương Quốc Cường là gần như là cán bộ không gì không làm được rồi. Hiện giờ cả ông cũng nói vụ án này có thể không tra ra chân tướng, bảo sao cô chẳng lạnh từ đầu tới chân?

Lương Quốc Cường cũng không an ủi cô, nói thằng:
- Ngày mai đi làm, tôi sẽ cho người tới tỉnh Giang Hán lấy ghi chép lời khai của Vương Mãnh. Cô và Tuyết Bình theo chỉ thị của Liễu tỉnh trưởng, tới tòa án tối cao và viện kiểm sát tối cao phản ánh tình hình. Kết quá ra sao thì hiện giờ không cần đoán, công tác phải làm cứ làm trước đã, hiểu chưa?

- Vâng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.