Chương trước
Chương sau
Tới thủ đô, Liễu Tuấn có mấy nơi nhất định phải tới.

Ví như Hà phủ.

Hà phủ ở đây là tứ hợp viện của Hà Trường Chinh, không phải chỗ ở của Hà lão gia tử. Hôm đó họp xong, Liễu Tuấn đích thân lái xe, nói với Hồ Hạo Nhiên:
- Hạo Nhiên, trưa này chúng ta đi ăn chực.

Hồ Hạo Nhiên đã theo Liễu Tuấn một thời gian, Liễu Tuấn thích chàng trai ít nói thân thân mẫn tiếp này, khi rảnh thường tán gẫu với hắn. Làm cho Hồ Hạo Nhiên mặt nhăn nhó nói, thủ trưởng nói chuyện với hắn, sẽ làm hắn phân tán sự chú ý, không cẩn thân là "bỏ quên nhiệm vụ".

Lời này làm Liễu Tuấn cười lớn, càng thêm thiện cảm với hắn.

Có điều Liễu tỉnh trưởng "kiên quyết không sửa", nhất là khi tản bộ trong khu thường ủy tỉnh, kỳ thực chẳng phải lo , nơi đó tra xét nghiêm ngặt, có kẻ nào lớn gan dám tới "ám toán" Liễu tỉnh trưởng?

- Ăn chực?
Hồ Hạo Nhiên không hiểu hỏi lại, đường đường là một tình trưởng, sao luân lạc tới mức đi ăn chực?

- Đúng, Hạo Nhiên này, tửu lượng cậu ra sao?
Liễu Tuấn vừa lái xe vừa hỏi, Hồ Hạo Nhiên càng không hiểu, chỉ gật đầu:
- Tạm được.

- Tạm được là thế nào? Có thể uống được nửa bình hay một bình.

Hồ Hạo Nhiên thành thực khai báo:
- Vậy phải xem là uống gì, nếu là Lão Bạch Càn thì gần một bình.

*** Lão Bạch Càn, ( Càn hay Kiền là khô, không có nước),ngay ý nghĩa của nó đã nói đây thứ rượu không pha nước, độ rượu cao, có từ thời Hàn.

Liễu tỉnh trưởng trố mắt:
- Nếu Nhị Oa Đầu 62 độ thì sao?

- Cái đó thì... Ừm, chắc cũng được một bình.

Liễu Tuấn cười lớn:
- Được được, lát nữa gặp Hải phó tổng, không sợ ông ấy chuốc rượu tôi nữa, hai ta hợp sức, hạ gục ông ấy.

Lần này tới lượt Hồ Hạo Nhiên cả kinh:
- Hải phó tổng? Thủ trưởng nói Hải Hướng Quân, phó tổng tham mưu trưởng.

- Đúng thế, cứ mỗi lần gập tôi là lấy Nhị Oa Đầu ra uy hiếp, tôi luôn tính mưu làm sao chơi ông ấy một chấp. Ha ha, lần này chúng ta đánh tới tận cửa.
Liễu tỉnh trưởng dương dương đắc ý nói.

Hồ Hạo Nhiên tức thì mặt lúc xanh lúc trắng:
- Thủ trưởng , chuyện này... Tôi thấy không chắc.

Liễu Tuấn ngạc nhiên :
- Sao, cậu uống rượu với ông ấy rồi à?

Hồ Hạo Nhiên gật đầu:
- Vâng, năm ngoái Hải phó tổng về quên, qua nhà tôi, ba tôi là cấp dưới của ông ấy, chúng tôi cùng quê ... Tôi và ba tôi cùng ông ấy uống rượu, một bình sợ không hạ gục được...

Liễu Tuấn cười:
- Một bình không hạ được không sao, không phải còn có tôi à?

Hồ Hạo Nhiên là người hiền lành, không giỏi xu nịnh, nói:
- Tửu lượng của thủ trưởng, hắc hắc....

Lần này lòng tự tôn của Liễu tỉnh trưởng thụ thương không nhỏ:
- Ý cậu là hai ta đấu không nổi ông ấy.

- Không chắc lắm, nếu tôi và ba tôi có thể thử một chút.

Liễu Tuấn tò mò hỏi:
- Ba cậu là hũ chìm à?

- Không nói là hũ chìm, nhưng hơn tôi một chút, một bình rưỡi Nhị Oa Đầu cũng được...

Liễu tỉnh trưởng hoàn toàn nín lặng, lái xe một hồi mới rầu rĩ nói:
- Như vậy là không có cơ hội hạ gục ông ấy à?

Hồ Hạo Nhiên cười:
- Nói riêng chuyện uống rượu thôi thì... Không phải là tôi đả kích thủ trưởng, đúng là cơ hội không lớn.

Liễu tỉnh trưởng đành từ bỏ tư tưởng "báo thù", chuyên tâm lái xe.

Trong thời gian đại hội, cảnh sát giao thông thủ đô tăng lên, tắc đường không nhiều lắm, không lâu sau tới cửa ngõ vào Hà phủ, kiểm tra theo thông lệ xong được cho qua.

- Ấy, ba tôi cũng tới rồi.

Vừa mới xuống xe Hồ Hạo Nhiên đã nói.

Liễu Tuấn nhướng máy lên tỏ ý hỏi.

Hồ Hạo Nhiên chỉ vào một cái xe quân dụng :
- Ba tôi cũng là đại biểu nhân đân toàn quốc, tới thủ đô đều đi cái xe này, do quân khu an bài.

Liễu Tuấn vỡ lẽ, Hồ Hiểu Phong cha của Hồ Hạo Nhiên là cấp dưới của Hải Hướng Quân, tất nhiên là cấ dưới của Hà Trường Chinh, nhà họ Hà và họ Hồ là thế giao, tới thủ đô phải tới thăm lãnh đạo cũ.

- Hay lắm, cha con cậu có thể gặp nhau rồi, hay là cho cậu nghỉ vài ngày trò chuyện với cha.
Liễu Tuấn vỗ vai Hồ Hạo Nhiên nói.

Hồ Hạo Nhiên cuống quít xua tay:
- Không cần, không cần.. Thật ra bình thường tôi và ba tôi cũng chẳng có chuyện gì để nói...

Liễu Tuấn cười ha hả.

Cha con nhà này cũng giống cha con Vũ Thu Hàn và Vũ Chính Hiên rồi, hai cha con không nói chuyện quân đội thì chỉ là khúc gỗ mà thôi.

- Ha ha ha, Liễu tỉnh trưởng tới rồi.

Liễu Tuấn vừa bước vào phòng khách, tiếng cười như sấm rền của Hải Hướng Quân vang lên.

Liễu Tuấn phát hiện ra ngay hôm nay đến thật khéo, trong phòng khách toàn là người quen tề tụ, ngồi ở giữa là Hà Trường Chinh, bên cạnh là Hà Đông Tiến, Vũ Hoàng Hà, Vũ Thu Hàn, Tiêu Đông Chiến ... Ngoài ra còn còn có một vị thiếu tướng 50 tuổi có vài phần giống Hồ Hạo Nhiên, chắc là Hồ Hiểu Phong rồi.

- Ha ha, cháu chỉ tính tới ăn chực, không ngờ lại gặp Mãn Hàn toàn tịch.
Liễu tỉnh tưởng "cười khan".

Nếu phải nói trong kiếp này có chuyện gì khiến đồng chí Liễu Tuấn tim đập chân run, đó là ngồi cùng bàn với đám Hải Hướng Quân, công tác này không dễ làm.

Hồ Hạo Nhiên có thể uống một bình Nhị Oa Đầu và cha hắn tửu lưởng còn hơn hắn mới có thể miễn cưỡng tiếp rượu Hải Hướng Quân, thì tửu lưởng mèo ba chân của Liễu tỉnh trưởng khỏi phải nói. Vừa lên bàn rượu, nhất là có Hải Hướng Quân, Liễu tỉnh trưởng uy phong thấp bé đi ba phần.

- A, Tiểu Tuấn tới rồi, qua đây ngồi đi...
Hà phu nhân mời, rồi lập tức chú ý tới Hồ Hạo Nhiên cười càng thêm vui vẻ:
- Đây chẳng phải Hạo Nhiên sao? Thật là khéo... Mau mau tới đây ăn cơm...

Thấy dì Nhiếp, Liễu Tuấn thình lình nhớ ra một chuyện, tức thì dũng khí tăng vọt, cười ha hả đi nhanh tới, không sợ hãi nữa. Nguyên nhân đơn giản, vì sức khỏe của Hà Trường Chính, dì Nhiếp và bác sĩ chăm sóc hợp sức nghiên cấm Hà Trường Chinh uống rượu quá nhiều, mỗi ngày không cho quá ba chén. Đây là nhà Hà Trường Chinh, không ai dám vi phạm, Hải Hướng Quân chỉ đành nhịn thôi.

Liễu tỉnh trưởng còn sợ gì nữa.

- Chậc chậc, làm tỉnh trưởng rồi mà tửu lượng có chút, chậc chậc...

Hải Hướng Quân hiểu rõ tâm tư Liễu Tuấn như lòng bàn tay, rất hiểu vì sao y đột nhiên tỏ ra hớn hở.

Liễu Tuấn chỉ cười, không để ý tới lời trêu chọc của Hải Hướng Quân, tránh chọc giận ông ta, lại hẹn gặp bữa khác cho Liễu tỉnh trưởng một bài học thì phiền phức to.

Nhìn thấy nhiều vì tướng quân cao cấp như thế, Hồ Hảo Học thấy đóc óc choáng váng, hắn cũng không ngờ Liễu Tuấn dẫn tới nhà họ Hà ăn chực. Hắn cùng cha tới Hà phủ hai lần, không ngờ Hà phu nhân nhìn một cái đã nhận ra.

- Báo cáo! Chào Hà chủ tịch! Chào Hà tư lệnh! Chào Vũ tư lệnh! Chào Vũ tư lệnh! Chào Hải tổng trưởng....

Hồ Hạo Nhiên vội giơ tay kính lễ, tới lượt Tiêu Đông Chiến thì dừng lại, trước kia hắn chưa gặp qua Tiêu Đông Chiến, nên không biết.

Hồ Hiểu Phong giới thiệu:
- Đây là Tiêu Đông Chiến tư lệnh viên quân khu Đông Nam.

- Vâng! Chào Tiêu tư lệnh! Chào Hồ quan trưởng!

Anh chàng này đúng là, ngay chả cha mình cũng xưng hô theo quân đội.

- Thằng bé này...
Hà Đông Tiến lắc đầu:
- Hiểu Phong, đây là gia giáo của cậu đấy à? Nhìn nó khẩn trương thế kia, vậy là không được, cậu không được đem tác phong quân đội về nhà, trong ngoài phải khác biệt.

Hồ Hiểu Phong vội nói:
- Tư lệnh, hiện giờ nó cũng là quân nhân.

- Có là quân nhân cũng phải chú ý nơi chốn, cứ nhìn Hải tổng trưởng xem, ở quân đội nổi danh Hắc Diện Diêm Vương, về tới nhà cười như sấm, thế mới đúng. Thần kinh lúc nào cũng căng ra không chịu nổi.
Tính cách Hà Đông Tiến khá tân tiến, cười nói.

- Ấy Đông Tiến, anh đừng lôi tôi vào, không phải tôi dạy cậu ta. Ở trong quân Hiểu Phong còn Hắc Diện Diêm Vương hơn tôi, lính của cậu ta sợ cậu ta chết thôi.

Hải Hương Quân lập tức "chối bỏ liên quan".

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Hạo Nhiên qua đây ngồi cạnh tôi.

- Vâng thưa thủ trưởng.

Hồ Hạo Nhiên kính lẽ với Liễu Tuấn, nhưng lại nhìn cha xin chỉ thị.

Liễu Tuấn cười:
- Hạo Nhiên, hiện giờ cậu không phải là lính của ba cậu, mà là lính của tôi, phải phục tùng sự chỉ huy của tôi. Không nhìn ông ấy nữa, qua đây ngồi.

Câu này làm Hồ Hạo Nhiên đỏ mặt đi tới ngồi xuống bên cạnh Liễu Tuấn, không dám ngẩng đầu lên nhìn cha.

- Hồ quân trưởng, lệnh lang ngày đầu tiên tới chỗ tôi công tác, đã biểu dương quân trưởng rồi.
Liễu Tuấn nói.

Hồ Hiểu Phong cũng là lần đầu tiên gặp vị tỉnh trưởng truyền kỳ này, thấy đãi ngộ của y ở nhà họ Hà, tùy ý như về nhà mình là hiểu ngay. Vội nói:
- A, nó biểu dương tôi? Biểu dương cái gì?

Hồ Hạo Nhiên tức thì lo lắng vô cùng, hắn không hiểu sao Liễu Tuấn lại "bịa đặt" như thế, hắn đâu có biểu dương cha mình.

Liễu Tuấn mỉm cười:
- Cậu ta nói, Hồ quân trưởng là quân nhân tiêu chuẩn nhất, có cái hơi nóng tính một chút, cũng không quá lắm, chỉ hơn Cao Đức Thắng một chút mà thôi.

Câu này làm mọi người cười rộ lên, không khí bàn tiệc trở nên sôi nổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.